Sau khi vòng loại của CSBK kết thúc, phải chờ hai tuần nữa mới tới thời gian diễn ra trận chung kết.
Chính Quốc sau khi đưa Tử Hy tới Hong Kong thì không ngừng nhận được điện thoại của Atwood giục anh về.
Nhưng mà vị đại gia này lại ở lì Hong Kong đến hai ngày.
Tuy CSBK so với MotoGP có kém hơn nhưng đối với sự phát triển của một tuyển thủ đua xe vừa mới về nước thì nó lại rất quan trọng.
Không phải Atwood không biết nguyên nhân ngày hôm đó Chính Quốc lại xếp hạng sau William ở vòng loại, vị đại gia này yêu vào là lú hết cả não.
Atwood lo lắng muốn chết.
Ông ta gào thét qua điện thoại: “Thành tích xếp hạng vòng loại tuy không quá quan trọng, nhưng nó cũng ảnh hưởng tới tổng điểm của trận chung kết phía sau. Kế tiếp vẫn nên cần chuẩn bị thật tốt, tham gia trận chung kết rất quan trọng, không thể thua được.”
Bên ngoài khu dạy học phong cách kiểu Âu, câu cổ thụ to lớn sum xuê, che khuất ánh nắng mặt trời chói chang.
Chính Quốc nắm chặt điện thoại, một tay đút túi lười biếng dựa vào tường ngoài khu dạy học, nhàn nhạt đáp: “Ờ.”
Atwood nhắc nhở: “Lần này cậu xếp sau William đã bị truyền thông báo chí đưa tin rầm rộ rồi, A Quốc cậu phải hiểu rõ rằng, William đang lăm le vị trí đó của cậu.”
Cuộc đấu CSBK vốn cũng không được quốc tế chú ý.
Mặc dù Chính Quốc nổi tiếng, có thể khiến truyền thông chú ý bởi vì anh mà chú ý tới trận đấu này, nhưng cũng không nên trước khi có kết quả thi đấu cuối cùng mà đã bị lên báo vì một cái xếp hạng vòng loại nho nhỏ.
Cho nên không cần đoán cũng có thể biết rõ đây là chuyện gì, hơn phân nửa là có người cố ý quạt gió thêm củi rồi.
Chính Quốc đương nhiên cũng hiểu rõ, anh nhíu nhíu mi: “Biết rồi.”
Atwood còn muốn khuyên chút nữa.
Chính Quốc lại hỏi ông ta trước: “Chuyện này có ảnh hưởng tới câu lạc bộ không?”
Vị đại gia này thế mà còn nhớ tới bản thân còn có một câu lạc bộ đua xe sao!
Atwood cảm động phát khóc.
Ông ta nói đúng sự thật: “Tạm thời thì không, bất quá câu lạc bộ rất coi trọng về danh khí và tiếng nói của người sáng lập, đặc biệt là khi di dời trụ sở từ Italy sang bên này, thành tích thi đấu của cậu thậm chí có thể quyết định sự sống chết của nó đó.”
Chính Quốc trầm mặc một lát, nói: “Ừm, tôi sẽ nhanh chóng trở về.”
Cúp điện thoại, anh quay đầu, tầm mắt xuyên qua cửa sổ, nhìn cô gái nhỏ đang nghiêm túc nghe giảng trên hội trường hình bậc thang.
Anh cũng không phải hoàn toàn không thèm để ý tới trận đấu, chỉ là thật sự không nỡ để cô ở lại một thành phố xa lạ như thế này mà thôi.
Lớp học tập huấn này có sự hợp tác giữa các đài truyền hình khắp cả nước, trừ đài truyền hình Giang Thành ra thì lần tham gia tập huấn này còn có một số người tới từ công ty truyền thông khác.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trêu Chọc | Jungkook
Fanfiction"anh có lý trí, không có phạm tội, em đừng sợ anh." "Không cần cảm ơn hay xin lỗi gì cả, thích anh một chút có được không?"