Chương 55

169 8 0
                                    

Trời kéo về đêm ngày càng dài, Prem nhìn số giờ trên đỉnh đầu điện thoại, thấy đã không còn sớm nên liền quay đầu lại nói với người phía sau "Trễ rồi, cậu cút về phòng mình được rồi đấy"

Boum chớp mắt nhìn cậu, trong đôi mắt ánh lên đầy vẻ bất ngờ "Đi đâu cơ? Đây vốn là phòng của tôi mà"

Trong căn phòng bị bóng tối bao trùm, chỉ được soi sáng bởi ánh đèn mờ nhạt của cây đèn ngủ. Hai con người nằm trên giường đưa mắt nhìn nhau, phút chốc không biết nên nói gì.

Prem Warut"....." Thế quái nào cậu quăng tôi vào đây làm gì?

Cậu cũng không muốn đôi co với kẻ không biết liêm sỉ này, cả người bật dậy định ra ngoài, nhưng hai chân còn chưa đặt xuống sàn thì phía sau lưng đã có nguyên một con gấu to lớn vồ tới, ôm chặt không cho cậu đi.

Boun vòng tay giữ chặt eo Prem, cái miệng tiện hướng đến gần cái tai đang có dấu hiệu đỏ lên của cậu, thì thầm bằng chất giọng trầm thấp của mình "Gối ôm, em định đi đâu? Anh đây cần em mới ngủ được"

Prem bị những lời nói như gió xuân lướt qua, vừa nhột vừa ngượng, còn nghe con người này xem mình là cái gối ôm vô tri vô giác, cả người nóng lên "Cậu bảo ai là gối ôm? Cậu dám đem tôi làm vật thay thế cho cái gối ôm của cậu sao?"

Boun thấy người chưa gì đã nổi nóng, cảm thấy có chút đáng yêu nhưng lại không dám trêu chọc, bàn tay đang ôm chặt eo từ từ di chuyển lên đến phía tai đùa nghịch.

Boun dỗ dành cậu như dỗ một đứa trẻ, dùng giọng điệu nhẹ nhàng chưa từng có để nói với cậu "Được được, cậu không phải cái gối ôm, không phải cậu sau này muốn lấy vợ sao?"

Prem nhíu mày, thầm nghĩ tên này rất yếu về cách duy trì cuộc trò chuyện. Bẻ lái cua gắt bằng cái đường quẹo không liên quan này khiến cậu không đỡ nổi.

Prem thở ra "Thì làm sao? Liên quan đến cậu chắc!"

Bổng nhiên cậu thấy con người này đột nhiên híp mắt, khoé môi nhếch lên đầy gian xảo. Trong thâm tâm âm thầm dè chừng, cái biểu cảm này thật con mẹ nó nguy hiểm.

"Cậu...cậu cười như vậy là có ý gì?" Prem cảm thấy không an tâm rất muốn chạy trốn.

Boun nhìn cậu không chớp mắt, đội nhiên lại cười đến ngây ngốc "Thế thì chồng ơi, ngủ với vợ đêm nay nha" nói xong liền đè cả người cậu xuống giường, tứ chi như cái xúc tua của loài động vật dưới nước, quấn chặt cả người cậu lại ép chặt cậu vào lòng.

Prem Warut"...."

Đúng là được làm chồng nhưng lại có cảm giác bản thân bị thất thế, còn khó hiểu ở chỗ nào thì lại không lý giải được.

Cậu ngước mặt từ trong lòng ngực đang phập phồng của Boun, ánh mắt chỉ đụng tới chiếc cầm hơi lún phún râu của hắn "Tôi cảm thấy bản thân đang bị cưỡng ép, có bằng chứng rõ ràng nhưng lại không thể kiện cáo"

Boun vẫn đang nhắm mắt, đầu hơi nghiêng tựa một bên má lên tóc cậu, ngái ngủ nói "Nguyện làm đấng tội phạm dưới chân em"

Hai mắt Prem dần dần híp lại, miệng nói cứ như nói mớ, nhỏ nhẹ lại êm ái "Đấng tội phạm là cái quỷ gì? Câu nói vừa sến sẩm vừa nghịch hướng như vậy cũng dám nói ra..." Chất giọng về sau ngày càng nhẹ, tiếng vang từ từ chìm trong giấc mộng.

(Bounprem Ver) Nhớ Nhớ Mong MongNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ