Prem dù có mang theo còng tay thì chuyện đó vẫn không ảnh hưởng đến đôi chân của cậu, mỗi lần đi tới đâu liền không thèm để ý đến người phía sau, vô tâm chay đến những nơi mình muốn lôi luôn cả người ở sau.
Boun bị kéo đi từ chỗ này đến chỗ khác, lượn lờ từ đông sang tây, đầu óc sớm đã bị vật nhỏ phía trước làm cho choáng váng. Hắn không nhịn được lên tiếng nói "Prem Warut, em có thể đi chậm được không?"
Prem đang hướng mắt đến một tiệm bánh mì gần đó, nghe người phía sau bày tỏ ý kiến, cậu quay quắt người lại nhìn chầm chầm Boun "Cậu có ý kiến gì? Tôi có bảo cậu đeo cho tôi cái này sao?"
Prem giơ cổ tay mình lên, nơi có một cái còng tay và một sợ dây dài như cái lò xo, ý muốn cho Boun biết thế nào là tự bê đá đập vào chân mình.
Boun hết nói nổi "Nếu không làm vậy thì em thật sự sẽ chạy mất, đến lúc đó tôi lại phải chạy đi tìm"
Prem bĩu môi "Vậy thì đừng tìm nữa" nói xong liền quay đầu không muốn tiếp tục đôi co với hắn nữa.
Boun bị lôi kéo cũng chỉ biết thở dài chấp nhận.
Giữa con đường tấp nập, cặp đôi một trước một sau lặng lẽ hoà vào đám đông.
Những lời nói như vô ý vô nghĩa của Prem lúc nãy, xuất phát tùy ý nhưng để lại nhiều tâm tư về phía Boun.
Cậu nói nếu như không còn thấy cậu ở đây thì đừng tìm nữa.
Đối với Prem, nếu không có Boun thì cậu vẫn có thể sống vui vẻ, vì cậu có mục tiêu và chí hướng, không đặt nặng tình yêu vào trong đầu.
Nhưng đối với Boun, Prem chính là sinh mệnh, nếu như hắn không có cậu ở bên cạnh, Boun thậm chí không còn mục tiêu để tiếp tục tồn tại.
Prem mang nét mặt hồn nhiên giữa đám người, chạy nhảy đến một cửa hàng bánh mì, cổ tay cậu giật giật mấy cái.
Đợi đến khi người đã đến gần, ngón tay thon dài xinh xắn chỉ chỉ vào mặt cửa kính "Cái này cái này, tôi muốn ăn cái này"
Boum cũng đến gần xem, là một cái bánh mì ngọt được phết một lớp mứt dâu ở phía trên mặt, trông cực kỳ đơn giản nhưng thu hút được khẩu vị của cậu.
Nhân viên bán hàng nở nụ cười thương hiệu, còn rất vui vẻ cười nói "Ở đây có mẫu thử, quí khách có thể nếm trước ạ"
Prem nhận lấy một mẩu bánh nhỏ, nhanh chóng bỏ vào miệng nhai một cách ngon lành.
Bánh mì vừa mềm vừa thêm, còn có mứt dâu vừa ngọt pha chút chua chua, ăn rất ngon.
"Ưmmm....cậu cũng thử đi" Prem dùng nĩa đâm vào một mẩu bánh khác đưa tới trước mặt Boun.
Hắn nhìn cậu không nói gì, từng khớp tay hồng hồng co lại nắm chặt cây nĩa trong tay, trong lòng Boun cảm thấy từng cây kẹo hồng này còn ngọt hơn cả bánh.
Người cao hơn cúi đầu xuống, một tay hắn đưa lên nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu rồi bao bọc đưa đến gần miệng hắn.
Miếng bánh cứ thế được đút thẳng vào miệng Boun.
"Ừm...ăn rất ngon"
Prem liếc mắt nhìn Boun, môi bĩu ra giật tay lại rồi tiếp tục chọn thêm vài cái bánh nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Bounprem Ver) Nhớ Nhớ Mong Mong
Hayran KurguCó một câu chuyện vừa ngọt ngào vừa buồn cười giữa cậu lớp trưởng và một học sinh cá biệt. Kéo dài đến qua thời thiếu niên non nớt, lật đật vượt qua ở thời gian cùng nhau trưởng thành. - Boun Noppanut! tôi thích cậu Để rồi khi trưởng thành, tình y...