Ùng ục-
Cơ thể của Cale bắt đầu chìm dần xuống dưới đáy hồ.
Thật khó để nhìn được rõ ràng bởi bên trong hồ đầy sương mù.
Chỉ thấy máu rỉ ra từ miệng Cale trôi theo dòng chảy, hoá thành một mảnh đỏ loang, nhưng chẳng mấy chốc đã bị hòa tan vào làn nước đục.Bùm! Bùm! Bùm!
Cả người Cale lay động.
Hồ nước rền vang.Nó ầm ầm từng hồi, cứ như nhịp tim đập của một ai đó.
Khi đầu của Cale cứ mãi rung lắc vì cơn chấn động, thì giọng nói vốn đã biến mất kia lại lần nữa vang lên.
– Ta sinh ra đã là một nô lệ.
Giọng nói ấy văng vẳng khắp hồ.
Là Nước Phán xét.Không phải, là giọng của Nước Nuốt Trời dội lại.
– Ta còn chẳng biết cha mẹ mình là ai, thứ duy nhất ta nhớ được là đống xiềng xích quấn quanh mắt cá chân. Nhưng một ngày nọ, một vị thần đã tới tìm ta. Ký ức đầu đời của ta chỉ vỏn vẹn trong những đoạn xích siết chặt nơi cổ chân. Vị thần kia đã ghé thăm người phụ nữ ấy, người đã luôn phải nghe những lời đay nghiến về gốc gác nô lệ của cô ta hàng ngàn lần.
– Ngài ấy nói rằng ta có tài năng và giải thoát ta khỏi kiếp nô lệ. Ngài còn nói ta có thể sử dụng tài năng ấy vì thế giới này. Vị thần ấy phá huỷ những xiềng xích đầu đời của ta.
– Thế nhưng, thay vào đó ngài lại đặt lên người ta một trói buộc khác. Nó được gọi là ‘Nước Phán xét’. Thứ xiềng xích này không ràng buộc cổ chân ta, mà là trái tim ta.
– Mọi người tôn kính ta bởi lẽ ta có được sự ưu ái từ một vị thần, và họ tin rằng ta sẽ giải quyết mọi rắc rối cho bọn họ. Tuy nhiên, thay vì cứ giữ mãi cái suy nghĩ đấy, thì lại có những người muốn lợi dụng ta, chúng cũng là những kẻ đã đeo xiềng xích vào cổ chân ta.
Ngay vào thời điểm sợi xích thứ ba sắp sửa trói buộc cô.
– Ta đã chạy trốn.
Đó là niềm hạnh phúc duy nhất trong cuộc đời cô.
Cô chạy tới nỗi muốn đứt cả hơi, nhưng cô lại hạnh phúc vô cùng.– Ta hội ngộ với những con người sẵn sàng giúp đỡ ta và chạy trốn đến Đông lục địa, song, ta đã bỏ chạy một mình.
Những người đã giúp đỡ cô trốn thoát đã chọn cách tròng những chuỗi dây xích vào chính cổ chân của họ và ở lại Tây lục địa.
Họ bảo rằng họ còn phải giải quyết một số chuyện.Tất cả bọn họ đều nói mình có việc phải xử lý và đã lưu lại nơi đó để chiến đấu.
Vì lẽ đó, nên cô bỏ chạy.
Và vì lẽ đó, nên cô tự do.Bùm! Bùm! Bùm!
Dưới lòng hồ, âm thanh ầm ầm vang dội mỗi lúc một nhanh. Cùng lúc đó, cơ thể của Cale rung chuyển dữ dội như thể cậu bị cuốn vào dòng nước chảy.
Và bên trong hồ nước đục sương ấy.
Vùuuuuuu- Vùuuuuuuu-
Có gì đó đang xuyên qua màn sương để tiếp cận Cale.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Reup] Phế vật dòng dõi bá tước
Adventure-Lưu ý- Truyện reup chỉ để đọc ngoại tuyến. Từ chương 149 đến 349. Link full đây: https://littlethingbutspecial.wordpress.com/ke-vo-lai-cua-nha-ba-tuoc/