Rượu vào hại người.

20 5 0
                                    

Đỗ Khánh Tú trở lại phòng ngủ, nằm trên giường lại không thể ngủ được nữa.

Lúc anh ra ngoài là hơn ba giờ, trở về đã gần năm giờ, mắt thấy qua hai giờ nữa chân trời sẽ ló rạng màu trắng, anh lại trừng trần nhà mà không hề buồn ngủ, còn hăng hái hơn cả so với lúc trước khi ra khỏi cửa.

Anh thật sự hối hận rồi, ngủ không được thì cứ thành thật ở trong nhà đi, không có việc gì thì ra ngoài đi dạo làm quái gì không biết.

Cũng không phải là không đi được, tối hôm qua bầu không khí rất ấm áp, anh là một phụ huynh có lòng dạ rộng lớn, thấy người trẻ tuổi bởi vì come out mà cùng gia đình bát nháo đến khổ sở như vậy, an ủi một chút thì cũng đâu tính là quá đáng.

Trăm sai ngàn sai, suy cho cùng, thì anh cũng không nên uống rượu.

Rượu vào hại người mà.

Đỗ Khánh Tú khổ sở che mặt, huyệt thái dương đột nhiên đau đớn.

Anh đến bây giờ vẫn còn cảm thấy môi có chút đau, Phác Xán Liệt vừa rồi không khác gì dã thú xổ lồng, hung hãn, nóng nảy y như nhau.

Anh hiếm khi ở trong lòng mắng một câu tục tĩu, mắng xong còn ngại không đủ, lại cúi đầu mắng thêm một câu, "Thằng nhóc thúi."

Đúng là đồ ranh con.

Trong trường nhiều đứa trẻ tuổi hơn không thích, nhất định phải dây dưa với một trưởng bối lớn tuổi hơn mình mười mấy tuổi như anh hay sao.

Vốn anh vẫn lo lắng không biết Phác Xán Liệt sẽ làm gì với tình cảm sâu nặng đối với Biên Bá Hiền, ai mà ngờ được, bây giờ thì thà cứ tin Phác Xán Liệt thích Biên Bá Hiền còn hơn. Đúng là tự cầm đá đập chân mình.

Đỗ Khánh Tú mang theo một bụng tâm sự, lúc trời hừng sáng khó khăn lắm mới ngủ được, nhưng tổng cộng anh chỉ ngủ được hai tiếng đồng hồ, hơn chín giờ, Biên Bá Hiền đã cẩn thận gõ cửa phòng, gọi anh dậy ăn sáng.

Anh day day huyệt thái dương đau nhức, rất muốn đánh Biên Bá Hiền một trận.

Biên Bá Hiền không biết mình đang gặp nguy hiểm, còn đang lớn tiếng la hét, "Chú ơi, chú à, đừng có ngủ nướng nữa, Phác Xán Liệt đã làm xong bữa sáng rồi, bọn cháu còn gọi cả đồ ăn nhẹ của nhà hàng mang đi, rất ngon đó, bỏ qua thì hơi bị tiếc nha."

Ai muốn ăn đồ ăn nhẹ cơ chứ.

Đỗ Khánh Tú bất đắc dĩ che mặt không muốn đứng dậy, nhưng nhìn dáng vẻ Biên Bá Hiền không đánh thức được anh sẽ không chịu đi, chỉ có thể bất đắc dĩ nói, "Biết rồi, đừng gõ nữa. Cháu xuống nhà hàng trước đi."

"Vâng ạ, chú nhớ nhanh tay nhanh chân lên đó." Biên Bá Hiền chạy đi.

Đỗ Khánh Tú nằm trên giường thêm vài phút nữa mới miễn cưỡng đứng dậy thay quần áo, động tác vô cùng chậm chạp, giống như đang kéo dài thời gian.

Vừa rồi nghe thấy hai chữ "Phác Xán Liệt", trong lòng anh lộp bộp một tiếng.

Anh không đãng trí đến mức ngay cả chuyện xảy ra tối hôm qua cũng không nhớ được, vừa nghĩ đến phải cùng thằng nhóc tối hôm qua mới tỏ tình với mình ngồi trên một cái bàn ăn cơm, khiến anh cảm thấy rất vi diệu.

Niên Nguyệt Hạ Chí - 612Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ