"Chú và Cháu" trở thành "Anh và Em"

71 5 4
                                    

Đỗ Khánh Tú tựa vào vai Phác Xán Liệt, chậm rãi thở dài.

Anh vốn nghĩ nói ra điều này sẽ rất khó, trong ba mươi ba năm cuộc đời, anh vẫn luôn tuân theo khuôn phép, chưa bao giờ phạm sai lầm. Duy chỉ có đêm nay, anh dường như rốt cục cũng có một chút điên cuồng, giấu ở trong cốt nhục của mình, thiêu đốt đến hầu như không còn.

Nhưng khi thật sự nói ra miệng, anh ngược lại rất bình tĩnh, cũng không khó như anh nghĩ.

Anh cảm giác được có một bàn tay đặt ở trên vai mình, bởi vì quá kích động mà dùng hơi quá sức, nắm đến bả vai anh có chút đau.

Anh ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt, chóp mũi vẫn còn đỏ ửng, trên lông mi dính một chút nước mắt, xinh đẹp có chút đáng thương, nở nụ cười.

"Chú nói có thật không." Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm Đỗ Khánh Tú, máu của hắn khi nghe Đỗ Khánh Tú muốn từ chối mình, gần như đã ngưng tụ thành băng, nhưng hiện tại, trái tim hắn giống như lại một lần nữa nhảy lên, "Chú mau nói cho rõ ràng, Đỗ Khánh Tú, nói rõ ràng chú có ý gì?"

Không đủ.

Hắn giống như một người chìm nổi trong biển khổ, Đỗ Khánh Tú nói đã đủ rõ ràng rồi, nhưng hắn vẫn cảm thấy không đủ, nhất định phải ép Đỗ Khánh Tú mở lòng mình ra, để cho hắn xem bên trong có phải cất giấu một mình hắn hay không.

Đỗ Khánh Tú chưa từng bị ép hỏi như vậy, đôi môi đỏ bừng mở ra, lại chậm chạp không phun ra mấy chữ kia.

Phác Xán Liệt vẫn chưa buông tha anh, trán nhẹ nhàng áp vào trán Đỗ Khánh Tú, lông mi gần như đã chạm lên mặt Đỗ Khánh Tú, "Xin chú đó, chú Đỗ, nói cho cháu biết, chú thật sự thích cháu sao?"

Đỗ Khánh Tú siết chặt tay áo Phác Xán Liệt, nhắm hai mắt lại, gật đầu như đập nồi dìm thuyền, "Thích."

Đương nhiên là thích, nếu không sao anh lại dám làm chuyện không giống mình như vậy.

Vốn tưởng rằng cả đời sẽ là ao nước cạn, Phác Xán Liệt lại giống như chim sẻ bay tới, vô ý dừng trên mặt nước, nhiễu loạn tất cả bình yên của anh.

Câu này đã đánh tan tất cả sự bình tĩnh của Phác Xán Liệt.

Hắn nghĩ mình sẽ bị Đỗ Khánh Tú từ chối, Đỗ Khánh Tú sẽ không yêu hắn, cũng sẽ không gặp lại hắn, tất cả sự chờ mong của hắn đều là uổng phí.

Nhưng thời thế xoay chuyển, cuối cùng hắn lại nhận được một lời tỏ tình như vậy.

"Chú Đỗ," Phác Xán Liệt lẩm bẩm nói, "Đỗ Khánh Tú."

Hắn ôm Đỗ Khánh Tú vào trong ngực, hôn lên làn da lạnh như băng của Đỗ Khánh Tú, hôn lỗ tai anh, hôn đôi môi mềm mại của anh, dây dưa không dứt, muốn Đỗ Khánh Tú hé mở đôi môi, đón mình đi vào.

Bọn họ núp dưới bức tường thấp bên này, dáng người cao lớn của Phác Xán Liệt hoàn toàn ôm chặt lấy Đỗ Khánh Tú, như thể đang cất giấu một bảo bối chỉ có thể để hắn thăm dò.

Đỗ Khánh Tú cũng không từ chối, dung túng cho Phác Xán Liệt được một bước tiến một thước trên người mình.

Trong con hẻm vắng vẻ và không người qua lại lúc này sẽ không có ai qua lại, chỉ có bọn họ dây dưa dưới tường. Hoa quế trên đầu tường còn vương lại một chút hương thơm trong trẻo lạnh lùng, hoa vụn vàng ố từ trên cành lá rơi xuống vài đóa, rơi trên đầu vai của bọn họ.

Niên Nguyệt Hạ Chí - 612Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ