Edit: Diệp Y Giai
Lại một ngày mới.
Lạc Hương thức dậy không thấy Trác Hiên, nhưng từ dấu vết trên giường có thể thấy được tối hôm qua anh đã nghỉ ngơi ở trong này. Tìm một vòng trong phòng, không có người, Lạc Hương biết anh lại đi ra ngoài.
Lần này Lạc Hương cũng không đi tìm anh, lần trước ở Tế Nam một mình ra ngoài bị anh nói cho một trận, để tránh lòng tốt bị cho là gây rối, Lạc Hương quyết định không lo lắng vì người nào đó đi ra ngoài nữa. Ai đó cũng không phải quả hồng mềm. Kỳ thật Trác Hiên nói không sai, anh có thể gặp phải nguy hiểm một lần, Lạc Hương đi ra ngoài có thể gặp đến mười lần. Còn không bằng thành thành thật thật đứng ở nơi an toàn, miễn cho chạy loạn khắp nơi gia tăng xác suất gặp gỡ nguy hiểm.
Có điều Lạc Hương cũng không biết, có đôi khi vận khí trốn mất, không chạy loạn cũng sẽ có phiền toái.
Kỳ thật trên thế giới này không có nơi nào là an toàn tuyệt đối, huống chi chỉ là khách sạn không rõ lai lịch. Mặc dù đang ở khu trung tâm của căn cứ người mạo hiểm, không có nguy hiểm tới từ người biến dị, nhưng cũng không có nghĩa là không có nguy hiểm tới từ 'người' khác.
Ngày hôm qua mặt trời không quá nắng, quần áo bên ngoài ban công không khô, nhưng đến buổi tối gió thổi một đêm, lại thêm mặt trời buổi sáng nắng gắt, những đồ phơi ở ngoài đã có thể thu vào. Ở trong không gian lạnh đồ vật tuy cũng sẽ khô, nhưng thiếu mùi hương từ ánh mặt trời, cảm giác không được cho lắm.
Lạc Hương rửa mặt chải đầu xong, ăn cơm sáng, rồi đi thu quần áo với khăn trải giường.
Đồ vừa mới ôm vào phòng, kính thủy tinh nơi ban công đã vỡ vụn.
Lạc Hương cứ như vậy nhìn hai tên dị năng đánh tới đánh lui ở trong phòng mình.
Một người dị năng có tác phong quân nhân, tuy chỉ là hệ dị năng cường hóa phương diện tố chất thân thể, nhưng thực lực tương đối khá, hơn nữa nhìn đao pháp trong tay rất có bản lĩnh. Khí chất rất giống với tiểu đội bốn người gặp được lúc trước, quân nhân tuy không dán nhãn mác ở trên người, nhưng trừ bỏ những người đã từng nhận huấn luyện đặc thù, người mẫn cảm gần như có thể nhận ra bọn họ rất rõ rệt. Lạc Hương cùng nhóm bốn người kia từng ở chung với nhau, tinh thần lực lại tương đối mạnh, nếu cảm thấy được người nọ là quân nhân, như vậy xác suất chuẩn xác vẫn tương đối cao. Cô nhìn người này, ấn tượng đầu tiên là quân nhân, như vậy ấn tượng thứ hai chính là phản xạ có điều kiện cảm thấy Trác Hiên sẽ rất vui vẻ khi gặp được một đối thủ thế này.
Một người còn lại là song dị năng, có thể khống chế nước và nhiệt độ khu vực. Lạc Hương có thể nhìn ra những thứ này là bởi vì anh ta chỉ có thể ngưng kết nước thành hình trước, rồi lại khống chế nhiệt độ thành băng. Nhưng một cái lồng giam hình thành từ nước lại có một phần ba không bị đóng băng, còn bị đối thủ đào tẩu, hiển nhiên là dị năng khống chế nhiệt độ có tính cực hạn. Có đôi khi không bắt được đối thủ, chỉ có thể khống chế nhiệt độ của nước đến một trăm độ, dùng để làm phỏng đối thủ, như vậy lực sát thương đối với người khác có lẽ cũng không tệ lắm, nhưng đối phó với người biến dị tiến hóa thì không đủ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[MT-Hoàn] Ốc đảo nơi khô cằn - Chu Tự Hoành
Fiksi UmumTên gốc: Mạt thế chi tiêu thổ lục châu Tác giả: Chu Tự Hoành Thể loại: Tận thế, tương lai, không gian tùy thân, điền văn, dị năng Convert: Hyukie35 (Tangthuvien) Độ dài: 61c Edit: Diệp Y Giai Nguồn: https://dongnghicac.wordpress.com/