Chương 21: Làm bạn đồng hành

2.3K 135 4
                                    

Edit: Diệp Y Giai

"Cô đã tỉnh." Lời nói thong thả không chút tình cảm nào khiến Lạc Hương đột nhiên tỉnh táo lại, mình chưa chết?

"Là anh đã cứu tôi?" Lạc Hương kiểm tra trạng thái bản thân mình một chút, phát hiện chân bị gẫy đã được bó xương cố định tốt rồi, chính mình đang nằm ở trong biệt thự mà tối hôm qua đã nghỉ ngơi. Trước mặt mình là một thanh niên áo trắng quần đen cầm kiếm, tuy quần áo hiện đại, nhưng Lạc Hương lại như chứng kiến kiếm khách cổ đại từ bức hoạ của lịch sử chậm rãi bước ra.

"Thật có khí chất..." Đột nhiên phát hiện mình đem lời trong lòng nói ra, Lạc Hương mới xấu hổ cúi đầu. Mình sao lại ở trước mặt người này thả lỏng như vậy? Nghiêng đầu, là bởi vì nội tâm của anh ta ổn định cảm xúc, không không, là khoảng trống?

Linh cảm của Lạc Hương càng hiệu nghiệm, tiếp xúc với một số người lại càng phiền lòng, những cảm xúc tiêu cực của bọn họ rất dễ dàng ảnh hưởng cô, nhưng cô không thể một người đi trên một đường. Cũng giống như nam chủ của 'Tôi là huyền thoại(1)', khi một người cô độc sẽ rất đáng sợ, sẽ tìm mọi cách làm vài việc, mãi đến cuối cùng rốt cuộc chịu không nổi thì hỏng mất.

Lần này cái loại cảm xúc u tối của Thẩm Nhan không phải Lạc Hương không cảm thấy, chỉ là không nghĩ tới nó liên quan đến cô mà thôi. Giận chó đánh mèo, tuỳ hứng, trốn tránh, tự lừa gạt mình, mỗi một loại đều là phương thức bảo vệ nội tâm mình, chẳng qua Thẩm Nhan lại chiếm giữ toàn bộ.

Về phần những người khác thấy chết mà không cứu, Lạc Hương cảm thấy đây là chuyện thường tình của con người, thời điểm nguy hiểm mà không lượng sức mình thì chính là ngu xuẩn, chứ không phải thiện lương. Những đồng đội thông minh kia của mình cũng sẽ không làm chuyện thánh mẫu, một đồng đội nữ bị thương, còn gãy chân, đã không có thân thủ cao siêu, lại không có dị năng, tự nhiên không có giá trị để mạo hiểm. Dù sao an nguy của bản thân vẫn là quan trọng nhất. Ngày hôm qua bị người biến dị vây quanh vốn là chuyện rất kỳ quái, phỏng chừng tính nguy hiểm cũng rất cao, đối với loại chuyện muốn chết này, Lạc Hương cho tới giờ sẽ không quá khắt khe với người khác ở phương diện này.

Đương nhiên, nên như thế, mặc dù vậy, có cơ hội Lạc Hương tự nhiên sẽ trả thù Thẩm Nhan. Ví dụ như ở trong không gian xây một gian phòng đen nhỏ, nhốt người vào bên trong, phỏng chừng không bao lâu thì... cúi đầu sám hối hai giây, Lạc Hương quyết định khi rảnh lập tức thực hiện kế hoạch gian phòng đen.

"Ê, cô gái, phát ngốc gì vậy?" Anh chàng trẻ tuổi kỳ quái thấy biểu cảm không bình thường khi Lạc Hương tỉnh lại, nhịn không được đặt câu hỏi, còn không khỏi lo lắng có phải bản thân đã cứu về một cô ngốc rồi không.

"A a? À, thực xin lỗi, tôi đang nhớ lại một chuyện. Cám ơn anh đã cứu tôi. Tôi là Mai Lạc Hương, ân nhân anh đây?" Tuy rằng hơi đau, nhưng nhìn thấy quần áo của người đàn ông này không nhiễm một hạt bụi, khuôn mặt không chút thay đổi, bộ dáng khí thế nổi bật, quan trọng nhất là tâm tư anh ta không chút gợn sóng sợ hãi, không bị tiêm nhiễm nội tâm đen tối. Cho nên, cơ hồ lần đầu tiên Lạc Hương nhìn thấy anh đã chuẩn bị bám chặt lấy anh, trực giác nói cho cô biết, người trước mắt này thích hợp với cô. Đương nhiên, thích hợp ở phương diện nào thì hiện giờ cũng đừng trông cậy vào gia hỏa EQ thấp như Lạc Hương đây có thể lập tức suy nghĩ cẩn thận được.

[MT-Hoàn] Ốc đảo nơi khô cằn - Chu Tự HoànhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ