Hoa Thanh Vũ nguyên lai nghĩ đến tỷ tỷ nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nàng hẳn nên là thiên hạ đệ nhị, nhưng lại phát hiện này hai tỷ muội nàng không có quan hệ trực tiếp với nhau.
Nàng không phải thiên hạ đệ nhị, thiên hạ thứ hai trăm cũng không tính nữa là.
Phụ thân cùng mẫu thân càng ngày càng thiên vị tỷ tỷ, vị tỷ tỷ này chính là được ánh sáng của dạ minh châu chiếu rọi xuống, Hoa Thanh Vũ nàng căn bản là không có người chú ý.
Năm nàng bảy tuổi, cả nhà đi xem hội đèn lồng, ngay cả trong nhà lão bà cùng nha hoàn đều được đi, tất cả liền quên luôn tiểu Hoa muội muội.
Trong phủ lớn từng phòng đều được khóa, cửa lớn khóa mấy vòng, thời điểm khi Hoa Thanh Vũ từ nhà xí lý đi ra mới phát hiện trong nhà chỉ còn lại một mình nàng.Năm đó, trời lạnh đến độ không biết nên hình dung như thế nào, tiểu Hoa muội muội một mình ngồi ở trong viện, đông lạnh đến ngất xỉu đi, sau nghe đại phu nói, nếu cha mẹ nàng tối nay không trở về, tiểu Hoa muội tử nhất định sẽ chết cóng ở trong sân .
Có đôi khi tiểu Hoa bị cha mẹ gạt qua một bên, nhưng cha mẹ chỉ ngẫu nhiên nhìn nàng bày ra một chút ôn nhu, Hoa Thanh Vũ cũng đã thực thỏa mãn , dựa vào một chút ôn nhu như vậy, nàng có thể hạnh phúc khoái hoạt thật lâu thật lâu.
Nếu...... Nếu không phải nàng không bị gả cho cái tên thiếu gia mắc bệnh lao kia, nàng nhất định cứ như vậy mà bình tĩnh sống cuộc sống của nàng!
Nhưng mà, nàng không muốn gả cho tên bệnh lao kia chút nào. Tiểu Hoa muội muội liền bắt đầu từ từ mà trèo tường, tự tìm kiếm đường sống .....
Tối nay, Hoa Thanh Vũ lưng đeo bọc nhỏ đựng y phục, tiến hành không biết lần trèo tường thứ mấy trong kế hoạch, kết cục đương nhiên từ xưa đến nay đều giống nhau...
Cũng không biết vì cái gì, từ nhỏ đến lớn Hoa Thanh Vũ đều đau bệnh liên miên, ấm sắc thuốc giống nhau, cũng không phải là bệnh nặng, nhưng lại làm cho tay chân vô lực, suy nhược vô cùng.
Cho nên trong nội tâm tục tằng bưu hãn nàng chỉ có thể chuyên tâm đánh đàn, viết tự, ngâm thơ.... Kết quả là hậu viện này, tường cao tựa như trụ trời, khó qua quá đi a.....
"Ngươi, cánh tay nhỏ yếu như vậy, cả đời cũng không thể trèo qua đâu, vẫn nên trở về thêu hoa đi?"
"Ai?" Hoa Thanh Vũ hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy trên tường có một hắc y nhân, đeo mặt nạ, tròng mắt lưu chuyển, đôi mắt hoa đào phong lưu vừa thấy liền biết không phải là người tốt!
Hắc y nhân từ trên nhìn xuống Hoa Thanh Vũ, vẻ mặt thật thất vọng nói: "Ngươi chính là Hoa gia nữ nhi? Thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt, không phải thiên hạ đều nói là đệ nhất mỹ nhân sao? Này cũng kém quá xa ......"
Tiểu Hoa muội muội đã đoán được người tới là người nào .
Hết hy vọng đi, hàng năm tới nhà của ta hái hoa tặc trăm ngàn lần, không có một lần thành công . Phải biết rằng cha nương ta yêu thương tỷ tỷ bao nhiêu, mời bốn bảo tiêu bảo hộ nàng, còn cảm thấy chưa đủ, thêm hai thị nữ võ công cao cường. Tưởng có thể trộm sao? Không có cửa đâu! Bất quá nếu là hái hoa tặc, nàng cũng lười nhắc nhở hắn, tiếp tục con đường trèo tường của mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoa Gia Hỉ Sự
RomanceThiên hạ vô nhị Tác giả: Lão Thạch Đầu Hoa Thanh Vũ nguyên lai nghĩ đến nếu nàng tỷ tỷ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, kia nàng hẳn là chính là thiên hạ đệ nhị, nhưng là sau lại mới phát hiện này hai người trong lúc đó là không có trực tiếp quan hệ...