Tại nhà chính sang trọng của Vương gia.Sắc mặt Thiên Tỉ trắng bệch ngồi trên ghế sô pha.
Những lời trong điện thoại mới vừa rồi của Vương Tuấn Khải, cậu đều nghe rất rõ ràng. Anh không muốn nhận đứa bé này!
Phải, đứa bé này đến cũng thật khéo. Đừng nói anh không tin, mà ngay cả bản thân cậu cũng không thể nào tin được.
Bà Vương quay mặt sang, thấy sắc mặt một nhà ba người họ Dịch đều không mấy tốt, liền nhỏ nhẹ trấn an bọn họ, "Đừng lo lắng, A Khải đã mua vé máy bay rồi, về đến đây cũng là chuyện một hai ngày nữa thôi."
"Bà Vương cháu thấy, hay là nhà cháu về bên nhà trước, đợi anh ấy về rồi nói chuyện sau." Thiên Tie nói xong liền đứng dậy.
Bà Vương định lên tiếng, nhưng Dịch Tiêu Kiến mở miệng nói trước, "Không được! Mặc kệ như thế nào cũng phải đợi cậu ta về nói cho rõ ràng chuyện đứa nhỏ mới được."
"Cha, trong thời gian ngắn thế này anh ấy đâu có về ngay được, mà cha sáng ngày mai còn phải đi làm." Thiên Tỉ nhắc nhở.
Dịch Tiêu Kiến ngẫm nghĩ thấy cũng phải. Vương Tuấn Khải bay về tới đây cũng phải hơn mười tiếng, chờ đợi như vậy cũng không phải là cách.
"Vậy cũng được, bây giờ cha cùng Thiên Hy đi về, còn con thì ở lại đây chờ cậu ta về."
Bà Vương lập tức ủng hộ quyết định này, "Đúng đó Thiên Tỉ, ba cháu nói rất đúng. Cháu hiện là người đang mang thai, hạn chế đừng đi lung tung. Ở đây có nhiều người chăm sóc cháu, bác cũng yên tâm hơn."
"Nhưng mà, tôi...." Thiên Tỉ muốn nói, nhưng Thiên Hy cũng đứng về phía họ, "Thiên Thiên, ở lại đây đợi cha của đứa bé về đi."
"Chị." Thiên Tỉ khẩn cầu nhìn Thiên Hy. Sao cậu có thể ở lại đây được? Bảo cậu làm sao có thể đón nhận sự nhục nhã của anh thêm lần nữa? Không! Cậu cảm thấy bấy nhiêu đã đủ rồi!
"Em hãy nghe chị nói, chị tin em nhất định sẽ bình tĩnh để xử lý mọi chuyện. Đứa nhỏ này em nói của anh ta, thì nhất định chính là của anh ta. Mặc kệ em quyết định sinh nó ra, hay quyết định cuối cùng bỏ nó, anh ta đều phải phân xử thỏa đáng cho em." Giọng Thiên Hy khi nói chuyện có hơi to tiếng hơn một chút.
Thiên Tỉ nghĩ lại thấy Thiên Hy nói cũng hợp lý. Nếu anh ấy không tin mình, vậy mình sẽ chứng minh cho anh ấy thấy!
Nghĩ như vậy, Thiên Tỉ đồng ý ở lại.
.....
Hơn bốn giờ hừng sáng.
Thiên Tỉ vốn lạ chỗ, ở trong căn phòng xa lạ nên ngủ cũng không được sâu giấc. Trước khi ngủ bà Vương có bảo người pha cho cậu tách trà an thần, nhưng vẫn không có hiệu quả.
Vì vậy khi dưới lầu vang lên tiếng động, cậu lập tức choàng tỉnh.
"Cậu chủ, cậu đã về!" Là giọng của quản gia.
"Cậu ta đâu? Ở đâu?"
Âm thanh này, rõ ràng mang theo tức giận.
Anh ấy đã về?
BẠN ĐANG ĐỌC
Tổng Giám Đốc , Tha Tôi Đi ( Khải -Thiên )
FanfictionHơi cẩu huyết , nhưng cũng rất hay ::)) Chính là có chút biến thái .. Nam nhân có thể mang thai ,.... Ai dị ứng làm ơn comeback !!::)) -------------------- Một lần nữa đính chính lại ::)) TUI LÀ NAM NHÂN NHAAAAAAAA~~|| ĐỪNG GỌI LÀ CÔ NỮA ~~~~...