Suốt đường đi, Vương Tuấn Khải lái xe như bay, không biết đã vượt qua bao nhiêu chốt đèn đỏ.Áo sơ mi trắng nhuộm đầy máu tươi. Vương Tuấn Khải lo lắng nghiêng mắt nhìn sang Thiên Tỉ.
Sắc mặt cậu càng lúc càng tái nhợt, nhắm mắt nằm im lìm ở đó.
Bộ đồ thiên sứ trắng thuần khiết , giờ đã vấy đầy máu tươi . Trông cậu như một thiên sứ tội lỗi , bị đầy xuống địa ngục . Thật đáng thương !
Tay anh run run đưa sang nắm nhẹ bàn tay cậu.
Tay cậu lạnh ngắt, càng lúc càng lạnh....Cái lạnh ấy như lan truyền sang thẩm thấu đến tận trong xương anh.
***
"Bác sĩ! Bác sĩ!" Vừa đến bệnh viện, anh điên cuồng gọi lớn.
Tay Thiên Tỉ vẫn ôm bụng, nhưng lúc này đã hoàn toàn bất tỉnh.
Bộ đồ đã bị máu tươi làm bẩn ,nhìn vô cùng ghê rợn.
Bệnh viện đã nhận được điện thoại từ trước, cho nên đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ.
Bác sĩ, y tá vội vàng đẩy xe ra.
"Thưa anh, mau, mau đặt cậu ấy nằm lên!" Bác sĩ hối thúc.
Vương Tuấn Khải không dám chậm trễ liền bế cậu đặt lên.
Bàn tay vẫn nắm chặt tay Thiên Tỉ, "Ngoan.... Đừng sợ, đến bệnh viện rồi, đến bệnh viện rồi...." Giọng nói của anh chưa từng dịu dàng như lúc này.
Nhưng....
Thiên Tỉ vẫn nhắm chặt mắt, không còn hơi sức đáp lại anh nữa.
"Nhanh, đẩy tới phòng phẫu thuật." Bác sĩ hối thúc lần nữa.
Vừa đẩy tới cửa phòng phẫu thuật, Vương Tuấn Khải cũng vượt lên trước nói, "Bác sĩ, ông nhất định phải cứu cậu ấy! Cứu lấy đứa bé! Không được thiếu một người!" Anh nói mà như rống lên.
"Chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức." Bác sĩ vừa mang khẩu trang lên thì giường cũng đã được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Bác sĩ quay đầu lại nhìn Vương Tuấn Khải, thấy anh đang định xông vào theo liền ngăn lại, "Mời anh đứng chờ ngoài cửa đợi. Có tin gì chúng tôi sẽ lập tức thông báo."
Vương Tuấn Khải đành phải đứng chờ ở bên ngoài.
***
Chiếc đèn có dòng chữ đang phẫu thuật lóe sáng.
Vương Tuấn Khải tựa người lên bức tường lạnh lẽo, sắc mặt xám xịt đến không còn chút máu. Anh vùi mặt vào giữa hai lòng bàn tay, qua rất lâu vẫn không ngẩng lên.
Anh chưa từng có cảm giác khó chịu như bây giờ.
Màu máu đỏ tươi trên người Thiên Tỉ cùng với dáng vẻ đau đớn của cậu giống như từng nhát đao chém lên người anh vậy.
"Thiên Tỉ.... Thiên Tỉ...." Là Dịch Thiên Hy đang hốt hoảng chạy tới, sau khi nhận được điện thoại của anh, chị xém chút nữa đã ngất xỉu. Gần như là tập tức hối hả chạy tới đây, vừa nhìn thấy Vương Tuấn Khải hốc mắt liền đỏ lên.

BẠN ĐANG ĐỌC
Tổng Giám Đốc , Tha Tôi Đi ( Khải -Thiên )
FanfictionHơi cẩu huyết , nhưng cũng rất hay ::)) Chính là có chút biến thái .. Nam nhân có thể mang thai ,.... Ai dị ứng làm ơn comeback !!::)) -------------------- Một lần nữa đính chính lại ::)) TUI LÀ NAM NHÂN NHAAAAAAAA~~|| ĐỪNG GỌI LÀ CÔ NỮA ~~~~...