Chương 18: Chỉ là quân cờ .

1.8K 113 2
                                    


Edit:TiêuKhang

Thiên Tỉ báo địa chỉ xong, Vương Tuấn Khải  lẳng lặng đánh xe đi.

Xe anh vừa quẹo vào liền làm cho xóm nghèo trong con hẻm nhỏ xôn xao hẳn lên. Thiên Tỉ chột dạ cúi đầu giống như đã làm sai chuyện gì ghê gớm lắm, "Đừng chạy xe vào trong nữa, hay dừng lại ở đây cũng được!"

"Em ở chỗ này à?" Vương Tuấn Khải nhíu nhíu đầu mày ngước nhìn mấy căn nhà lụp xụp cùng với điều kiện vô cùng khó khăn.

"Dạ." Thiên Tỉ quan sát căn nhà của mình, đó là một căn nhà rất cũ kỹ, nhưng nó chính là nơi của ba cha con cậu sống nương tựa lẫn nhau suốt nhiều năm qua.

Vương Tuấn Khải trực tiếp lái xe qua, sau đó đỗ xe ở một chỗ đất bằng.

"Vương tiên sinh, anh cứ về trước đi, tối nay tự tôi sẽ đi tới chỗ anh." Thiên Tỉ không muốn mời anh vào.

"Không mời tôi vào nhà ngồi một lát sao?" Quần áo trên người Vương Tuấn Khải
vẫn còn ướt mèm.

Thiên Tỉ vốn lo lắng anh không quen đến những nơi thế này, nhưng anh đã cho xe đỗ lại dưới mái che trong con hẻm nhỏ.

Thiên Tỉ chỉ có thể đi theo sau.

Hoàn cảnh gia đình cậu còn khốn khó hơn so với anh tưởng tượng. Bên trong hầu như chỉ bài biện những đồ dùng thô sơ cũ kỹ, nhà cửa cũng lụp xụp nhỏ bé, cộng thêm dáng người cao lớn của Vương Tuấn Khải bước vào càng khiến nó trở nên chật chội.

Thiên Tỉ đẩy anh vào một căn phòng, sau đó đi vào bên trong rất nhanh lại đi ra. Trong tay cầm một chiếc áo sơ mi đã ngã màu, "Anh thay tạm chiếc áo này đi, đừng để bị cảm."

Còn tưởng anh sẽ chê nó cũ kỹ xấu xí, nào ngờ anh còn rất thoải mái cầm áo đứng dậy tự nhiên thay trước mặt cậu.

Thiên Tỉ ngẩn ra, mặt đỏ lựng nhìn lồng ngực cường tráng của anh rồi chuyển tầm mắt sang hướng khác.

Vội vàng cúi đầu xuống đong gạo, sau đó thuần thục vo sạch. Vừa quay đầu lại thì thấy Vương Tuấn Khải đã mặc quần áo cũ của cha ngồi trên chiếc ghế đẩu. Phong cách của anh và bộ đồ kia hoàn toàn trái ngược nhau, trông ngồ ngộ rất tức cười.

Thiên Tỉ không nhịn được 'phụt' cười ra tiếng. Thấy cậu mím môi cố nén cười anh bất mãn nheo mắt lại, cúi đầu nhìn mình một lúc, "Khó coi lắm sao?"

"Không có." Thiên Tỉ cười lắc đầu, không nhịn được khen: "Vẫn còn rất đẹp trai!"

Đẹp trai?

Cái chữ này anh đã nghe đến phát ngấy. Nhưng lúc này nghe Thiên Tỉ khen mình như vậy, Vương Tuấn Khải lại cảm thấy tâm tình tốt lên được chút ít. Nhìn bóng dáng bận rộn của Thiên Tỉ, anh hỏi, "Sợi dây chuyền tôi tặng cho em đâu, tại sao không đeo?"

"Bị anh đuổi đi nên cũng quên mất." Thiên Tỉ có sao nói vậy, trong giọng nói ẩn chứa chút oán trách. Vương Tuấn Khải khoanh tay trước ngực, hứng thú nhìn Thiên Tỉ chăm chăm, "Em còn vì chuyện đó mà canh cánh trong lòng ư?"

Thiên Tỉ không nói gì, chỉ bất ngờ ngẩng đầu lên ngước nhìn anh, u uẩn hỏi: "Cô Bạch.... Bao giờ về?"

Vương Tuấn Khải sững sờ, đáy mắt đột nhiên tối tăm u ám, "Em biết Bạch
Nhã?"

Tổng Giám Đốc , Tha Tôi Đi ( Khải -Thiên )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ