"Còn chuyện gì nữa ạ?" Anh hỏi mẹ."Trước khi gặp con, Thiên Tỉ chưa từng có bạn trai."
Vương Tuấn Khải khẽ cau mày, khó hiểu nhìn bà Vương, "Mẹ muốn nói gì?"
"Mẹ muốn nói, trước khi gặp con, thằng bé chưa từng qua lại với bất kỳ người đàn ông nào, nó dành thứ quý giá nhất của người đàn ông cho con.
Vương Tuấn Khải càng sửng sốt hơn.
"Thằng bé là một chàng trai tốt, nó còn thật lòng yêu thương con. Nếu quả thật con cũng thích thằng bé, mẹ hy vọng con biết quý trọng nó."
"Mẹ, con không hiểu ý của mẹ. Cái gì là cậu ấy dành thứ quý giá nhất cho con? Mẹ có hiểu nhầm gì không đấy?" Đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ rất rõ lần đầu tiên của hai người.
Cậu rất ngây ngô, nơi kia cũng rất khít, có thể đoán được về chuyện đó cậu trải qua chưa nhiều. Nhưng dù vậy, sự thật là cậu vẫn không còn sạch sẽ. Tấm màng nơi ấy đã không nguyên vẹn trước khi anh cùng cậu làm . Điều này anh rõ hơn ai hết .
"Dĩ nhiên mẹ không hiểu nhầm." Sắc mặt bà Vương hơi nặng nề, trong mắt ẩn hiện sự tự trách, "Con cũng biết mình vô lý thế nào mà, tuyên bố tuyệt đối không đụng đến đàn ông trong sạch. Thằng bé Thiên Tỉ ngốc nghếch, vì đề phòng rủi ro sợ bị con phát hiện nên đã đến bệnh viện làm tiểu phẫu...Nó đúng là thằng bé ngốc..."
Vương Tuấn Khải nghe những lời mẹ nói mà vô cùng kinh ngạc, trợn lớn hai mắt, "Mẹ, mẹ nói thật sao?"
"Đến lúc này rồi mẹ còn gạt con làm gì? Thiên Tỉ là kiểu con trai như thế nào, con và nó qua lại lâu vậy lẽ nào con còn không hiểu sao?"
"Nhưng... Con...Sao cậu ấy lại ngốc nghếch thế chứ?" Anh không thể nào tưởng tượng được, một cậu bé chưa từng trải sự đời như cậu cần có dũng khí lớn đến thế nào mới có thể nằm trên bàn mổ mà làm chuyện như thế. Càng không cách nào tưởng tượng được, trong lúc phẫu thuật đó, cậu sẽ hoảng sợ, hốt hoảng đến thế nào.
Trong lòng chợt đau nhói. Anh chua chát nhìn vào trong phòng bệnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh mà lòng càng thêm khó chịu đớn đau.
***
Khóc mãi, khóc mãi, rồi ngủ thiếp đi. Sau đó tỉnh lại rồi cũng khóc suốt đến khi mệt rồi lại ngủ thiếp đi.
Thiên Tỉ giật mình choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, toàn thân toát đầy mồ hôi lạnh. Trong giấc mơ, tiếng con cậu khóc rất lớn, rất vang dội, khiến mỗi dây thần kinh trong cơ thể cậu đều căng đau buốt.
Nhưng....Khi tỉnh dậy, cậu mới phát hiện ra, thực tế còn đau đớn hơn gấp bội. Con cậu đã không còn nữa, đã đi mất rồi.
Đó là sự thật chứ không phải nằm mơ...Nước mắt từ hốc mắt chảy ra, cậu không chịu nổi đả kích cuộn người lại khóc nấc lên.
Đèn trong phòng bệnh đột nhiên phát sáng. Cậu kinh ngạc trợn đôi mắt còn vươn đầy nước. Cứ thế chỉ có thể nằm đó ngỡ ngàng nhìn người đàn ông ở trước mặt.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tổng Giám Đốc , Tha Tôi Đi ( Khải -Thiên )
FanficHơi cẩu huyết , nhưng cũng rất hay ::)) Chính là có chút biến thái .. Nam nhân có thể mang thai ,.... Ai dị ứng làm ơn comeback !!::)) -------------------- Một lần nữa đính chính lại ::)) TUI LÀ NAM NHÂN NHAAAAAAAA~~|| ĐỪNG GỌI LÀ CÔ NỮA ~~~~...