"Cậu chắc chứ?" Mộ Thiệu Đàm quan sát anh thật kỹ."Không còn chuyện gì thì cậu có thể đi ra ngoài, tôi còn rất nhiều việc phải làm." Vương Tuấn Khải lên tiếng đuổi người.
Mộ Thiệu Đàm nhún nhún vai, không nói thêm gì nữa, kéo cửa phòng làm việc xoay người bước ra ngoài.
Cửa phòng vừa khép lại....Thì nghe được từ sau cánh cửa vang lên hàng loạt tiếng 'rầm rầm rầm'.
Trong phút chốc, tất cả mọi người bên ngoài cửa đều im như thóc.
Mộ Thiệu Đàm thầm nhủ may mắn vì những tài liệu kia không phải ném lên người mình, nghĩ lại mà phát sợ vỗ vỗ ngực, "Trợ lý Trần, mau tìm thư ký vào trong đó thu dọn đi."
"Chuyện này....Sợ là sẽ không ai dám đi đâu!" Trần Lâm quét một vòng phòng thư ký, quả nhiên....Tất cả mọi người đều cúi gằm đầu, làm như ai nấy đều đang rất bận rộn.
Môi trường làm việc như vậy, thật là quá đáng sợ!
.... ***....
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng một cái đã qua một tháng.
Có lẽ vì ngày nào cũng tham gia quá nhiều hoạt động, nên thời gian trôi qua rất nhanh.
Lúc này Thiên Tỉ đang đi một mình trên đường phố ở Seoul, rất nhiều người đang đi lại tấp nập trên đường lớn.
Quán xá chung quanh đèn đuốc sáng trưng, đủ màu đủ sắc, giống như vô số viên thủy tinh lộng lẫy được sâu thành một chuỗi.
Thiên Tỉ dùng điện thoại công cộng gọi về cho người nhà. Sau khi gọi điện thoại xong, liền sang tiệm thuốc bên cạnh dùng tiếng Hàn không thạo mua bông băng và thuốc bôi ngoài da, rồi tìm một cái bệ vườn hoa ngồi xuống.
Gió ban đêm lạnh thấu xương, đèn đường phía trên đầu rọi xuống kéo dài bóng dáng lẻ loi của cậu, nhìn có vẻ tiêu điều quạnh quẽ.
Kéo ống quần lên, thấy vết thương trên đầu gối đã bị trầy xước rướm máu, cậu hít sâu một hơi thử chạm vào nó, đau đến há miệng hít hà, vội vàng bỏ tay ra.
"Dịch Dương Thiên Tỉ, phải dũng cảm lên!" Cậu cố gắng cười động viên mình.
"Không được khóc, dù có khóc thì ở đây cũng không có ai thương xót mày đâu." Cậu cố cười cho thật tươi, ánh mắt sáng lấp lánh.
Lấy tăm bông chấm vào thuốc cẩn thận thoa lên vết thương. Vừa thoa vừa chu môi thổi thổi vết thương để làm dịu bớt cảm giác đau rát.
Khoảng thời gian này, tất cả mọi người đều được chia ra trong các khóa học khác nhau. Từ tám giờ sáng kéo dài đến bảy giờ tối. Sau bảy giờ, Thiên Tỉ lại đến tiệm thức ăn nhanh làm thêm đến mười hai giờ khuya.
Bận rộn cả ngày, lúc xế chiều học vũ đạo đầu gối bị thương mà cũng không có cảm giác, giờ được rảnh rang mới bắt đầu cảm thấy đau.
Như vậy cũng rất tốt. Ít ra cũng không làm ảnh hưởng đến công việc của cậu. Thoa thuốc xong, cậu cầm theo bọc thuốc đứng dậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tổng Giám Đốc , Tha Tôi Đi ( Khải -Thiên )
FanficHơi cẩu huyết , nhưng cũng rất hay ::)) Chính là có chút biến thái .. Nam nhân có thể mang thai ,.... Ai dị ứng làm ơn comeback !!::)) -------------------- Một lần nữa đính chính lại ::)) TUI LÀ NAM NHÂN NHAAAAAAAA~~|| ĐỪNG GỌI LÀ CÔ NỮA ~~~~...