"Hừ! Thì ra, nói lòng vòng một hồi, mục đích vẫn là muốn tôi cưới cậu!" Vương Tuấn Khải hừ lạnh nói.Không biết vì sao nghe những lời này của cậu, theo lẽ thường mà nói, đáng lý anh nên cảm thấy rất vui vẻ mới đúng.
Nhưng, bây giờ anh không cảm thấy vui vẻ chút nào! Ngược lại...Ngực còn cảm thấy ưng ức đến khó chịu.
Nghe Vương Tuấn Khải nói vậy, Thiên Tỉ chỉ biết cúi đầu trong thất vọng.
"Anh hiểu nhầm ý tôi rồi. Chỉ là tôi rất mệt mỏi, không muốn cứ mãi đối đầu với anh hoài nữa. Anh và cô Bạch bây giờ đã tái hợp ở bên nhau, nếu tôi còn chen ngang, à không, phải nói là nếu để đứa bé làm cản trở hai người thì không hay cho lắm."
Cậu thở phào một hơi, giống như đã hạ quyết tâm, mới nói ra lời kế tiếp, "Tôi muốn chuyển về nhà ở, nhưng chắc là bà Vương sẽ không đồng ý. Vì vậy, hy vọng anh giúp tôi thuyết phục bà ấy."
Thiên Tỉ nói rất nghiêm túc! Đôi mắt trong suốt chân thành, không hề có sự dối trá nào trong đó. Từng lời cậu nói đều mang vẻ chân thành, và thật lòng mong mỏi cầu xin.
"Kétttttt...." Vương Tuấn Khải đạp mạnh phanh xe.
Thiên Tỉ không có sự phòng bị, cả người ngã về phía trước, những tưởng trán mình sắp sửa đập mạnh vào tấm kính chắn xe. Nhưng bên eo đã được một cánh tay rắn chắn ôm chặt kéo cậu lại. Theo đà ấy, toàn thân cậu ngã ập vào một vòng tay kiên cố.
Cậu hoảng hốt quay đầu lại, đối mặt với cậu là khuôn mặt bừng bừng tức giận của Vương Tuấn Khải. Cậu bị sợ đến mức mặt mày trắng bệch.
Cằm dưới chợt bị Vương Tuấn Khải vươn tay bóp mạnh giữ chặt, "Dịch Dương Thiên Tỉ, lại muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi nữa có đúng không?"
Thiên Tỉ vô cùng oan uổng, giơ tay lên gỡ cổ tay anh ra, "Tôi không có ý này. Tôi thật lòng muốn tác hợp cho anh và cô Bạch...."
Shit! Ai cần cậu tác hợp? Vương Tuấn Khải cảm thấy thật sự sắp phát điên thiệt rồi. Anh tức tối vươn tay, kéo mạnh Thiên Tỉ ngã vào trong ngực mình.
Cơ thể mềm mại của cậu ngã sang vùi vào giữa lồng ngực của anh.
Lúc này trên con đường rộng lớn tới biệt thự vắng hoe không bóng người, cũng không có chiếc xe nào qua lại.
Chỉ có xe của anh dừng ở dưới tán anh đào. Và trong xe cũng chỉ có hai người họ....
"Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu tưởng cậu là gì của tôi chứ? Tôi muốn ở bên ai còn cần cậu tác hợp cho sao?"
Anh nghiến răng nói, đôi mắt như phóng ra lửa nhìn cậu chằm chằm, dáng vẻ đáng sợ đó dường như muốn ăn tươi nuốt sống Thiên Tỉ mới hả dạ.
Thiên Tỉ thấy anh như vậy cũng hơi khiếp đảm liếm liếm cánh môi đỏ bừng.
Hai tay chống lên vòm ngực anh nói: "Ý tôi không phải như vậy... Anh đừng xuyên tạc ý của tôi....Tôi chỉ có ý tốt nên mới nói vậy thôi."
"Ai cần ý tốt đó của cậu?"
Vương Tuấn Khải hơi cúi đầu cắn mạnh lên bờ môi trơn mềm của cậu. Mạnh bạo, hung hăng giày xéo không chút lưu tình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tổng Giám Đốc , Tha Tôi Đi ( Khải -Thiên )
Fiksi PenggemarHơi cẩu huyết , nhưng cũng rất hay ::)) Chính là có chút biến thái .. Nam nhân có thể mang thai ,.... Ai dị ứng làm ơn comeback !!::)) -------------------- Một lần nữa đính chính lại ::)) TUI LÀ NAM NHÂN NHAAAAAAAA~~|| ĐỪNG GỌI LÀ CÔ NỮA ~~~~...