Chương 118: Quan tâm lẫn nhau .

1.9K 91 4
                                    




Cảm giác nóng rẫy cùng vật cương cứng kia khiến cậu khiếp đảm không thôi. Cậu theo bản năng muốn rút tay về, nhưng anh lại bá đạo không chịu buông ra.

Vương Tuấn Khải đau đớn rên rỉ, bàn tay dần dần dao động khắp người cậu. Mơn trớn điểm nhỏ của cậu, dần dần trượt xuống lướt lên vùng bụng phẳng lì, như vẫn còn chưa thỏa mãn tiếp tục di chuyển xuống vùng cấm địa mềm mại.

"Ưmh...." Đầu ngón tay anh vừa lướt qua, Thiên Tỉ liền há miệng thở dốc. Nơi ấy, trừ anh ra, không có bất kỳ người nào chạm qua. Cho nên, chỉ cần anh khẽ chạm vào, liền mẫn cảm đến khiến cậu không chịu được. Bàn tay bấu víu lên hai vai anh, đầu ngón tay như muốn bấm sâu vào da thịt anh.

Mười tháng không gần gũi với cậu, nhưng đối với những nơi nhạy cảm trên cơ thể cậu anh vẫn rất quen thuộc. Vừa chạm vào nơi mềm mại ấm nóng ấy, anh thấy trái tim mình run lên, cả ngón tay cũng run rẩy theo.

Bên tai là tiếng rên khe khẽ của cậu, chỉ bấy nhiêu thôi mà anh đã có cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Người con trai này...người con trai mà suốt mười tháng qua anh chưa từng có giây phút nào quên...cuối cùng cũng hiện hữu ngay trong lòng anh.

Giống như trong giấc mộng anh đã từng mơ thấy, cậu bé nhỏ đang xúc động rên rỉ trong vòng tay anh...

Bàn tay ngang ngược lần ra sau , ủi phẳng các nếp nhăn vây quanh , cảm nhận được hơi nóng thấm ướt đầu ngón tay, anh liền cho một ngón tay vào, thoáng nghe thấy tiếng thở dốc vỡ vụn như mèo con ngâm nga của cậu...Anh không dám dùng sức quá mạnh, sợ làm cậu đau.

Rõ ràng mười tháng qua, cậu cũng giống anh, không hề thân mật gần gũi với bất kỳ ai. Bởi vì, bên trong cơ thể cậu vẫn khít khao như lúc đầu. Không muốn vội vàng chiếm lấy cậu, anh dời lên khuôn mặt nhỏ nhắn, muốn hôn lên môi cậu lần nữa.

Nhưng....Bàn tay vừa chạm tới mặt cậu liền khiến anh giật mình rụt tay lại. Nhiệt độ nóng đến dọa người, đây không phải phản ứng vì lửa tình thiêu đốt!

"Sao lại nóng thế này?" Không hôn cậu nữa mà đưa tay áp lên má cậu, sau đó dời lên trán.

Thiên Tỉ cảm thấy mình bị nụ hôn của anh làm cho mụ mị mất hồn rồi. Nghe thấy anh hỏi chỉ lắc lắc đầu, nhíu mày, "Không biết nữa, đầu thấy hơi đau...."

"Ngốc nghếch! Có phải em sốt rồi không?" Anh cúi đầu kiểm tra, thấy cậu mơ mơ hồ hồ như người không còn lý trí. Lẽ nào bị sốt thật rồi sao?

Giờ phú này anh nào còn tâm trí để tiếp tục nữa chứ? Vội bế cậu đặt lên giường, kéo chăn đắp lên người cậu. Rồi xoay ngườilấy điện thoại di động ra gọi.

Không làm nữa sao?

Cậu từ trạng thái lơ mơ dần hồi phục thần trí. Đỏ mặt kéo chăn lên che người lại, nghe thấy anh đang nói vào điện thoại.

"Phòng 2013 cần bác sĩ. Đúng vậy, ở đây đang có người bệnh!"

Bác sĩ? Thiên Tỉ lập tức nhớ ra, cậu còn phải quay lại tiệc rượu kia, không thể chờ bác sĩ đến khám được!

Tổng Giám Đốc , Tha Tôi Đi ( Khải -Thiên )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ