Chương 40: Cưỡng hôn !

2K 101 0
                                    


"Vậy, hay là thế này...." Bà Vương nương theo ý kiến Thiên Tỉ đưa ra nhận xét, "Thực ra, cái cháu cần chỉ là kinh nghiệm, có thể được bước chân vào công ty lớn đối với tương lai cháu cũng là điều tốt. Tối nay bác sẽ thương lượng với A Khải xem, để cháu vào làm việc chung với nó. Không cần làm việc nặng, chỉ phụ giúp mấy việc vặt linh tinh thôi, cháu thấy thế nào?"

Thiên Tỉ ngẫm nghĩ lại, ra vào chạm mặt Vương Tuấn Khải, tuy rằng cậu không ngại, chỉ sợ anh sẽ thấy không thoải mái khi gặp nhau.

Nhưng ngoại trừ như vậy, còn lựa chọn nào khác sao? E là không có. Nếu làm công việc khác, bà Vương sẽ lo lắng, chị Thiên Hy cũng sẽ lo lắng, cả cha Dịch Tiêu Kiến chắc chắn cũng sẽ không cho phép.

Thiên Tỉ bất đắc dĩ gật đầu, "Nếu Vương tiên sinh không đồng ý...." Vương Tuấn Khải nhất định sẽ không đồng ý.

"Chuyện này cứ giao cho bác. Nó không dám không nghe bác đâu." Bà Vương ngay lập tức nhận ôm luôn chuyện này.

Thiên Tỉ gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa, lặng lẽ bưng chén cơm lên ăn. Bà Vương không ngừng gắp thức ăn cho cậu, khuyên cậu ăn nhiều một chút vì cậu gầy quá!

.... .... ....

Đêm khuya, Thiên Tỉ bị cơn khát làm tỉnh giấc. Cậu cầm ly đi xuống lầu, đang muốn đi rót nước thì bị tàn thuốc lập lòe chớp tắt ở phòng khách dọa cho giật mình.

Cậu kinh hoàng vươn tay lần mò bật công tắc đèn trên tường lên, mới thấy được ngồi ở trên ghế sô pha không phải là ai khác mà là Vương Tuấn Khải.

Trễ như thế mà anh còn hút thuốc? Xem ra.... Mình là nguyên nhân đã khiến cho anh phiền lòng....

Vương Tuấn Khải nhíu nhíu mắt một lúc mới thích ứng được ánh sáng, giương mắt nhìn lên thấy là Thiên Tỉ, ánh mắt lập tức lạnh đi, nhưng lại vô thức dụi tắt điếu thuốc trong tay.

Cho là cậu đi xuống tìm mình, bởi vì từ bữa đó tới nay anh luôn cố tình tránh né cậu. Anh chán ghét nhất là loại đàn ông suốt ngày tính toán giăng bẫy mình! (A Khải này có nhìu si nghĩ tếu thiệt :D)

Nhưng khiến anh không ngờ chính là....

Cậu chẳng những không thèm đoái hoài gì tới anh một câu, thậm chí còn xoay người lách qua anh đi thẳng xuống nhà bếp.

Nhìn bóng lưng lạnh lùng hờ hững với mình, anh híp mắt lại, trong lòng bởi vì vậy mà cảm thấy vô cùng khó chịu. Cậu trai này! Đáng ghét thật, dám coi mình như không khí?

"Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu đứng lại!" Anh hằn học lên tiếng gọi.

Thiên Tỉ đang cầm ly nghe được anh gọi mình mà cảm thấy thật bất ngờ. Ngập ngừng một lúc mới từ từ xoay người lại hờ hững nhìn anh.

"Có chuyện gì sao?" Rất xa cách, giọng điệu thật xa cách. Còn xen lẫn chút không kiên nhẫn.

Cậu thật sự không muốn bộc lộ ra chút tình cảm nào của mình ở trước mặt anh, làm vậy sẽ chỉ khiến anh càng thêm xem thường cậu hơn thôi! Cậu không muốn như vậy!

"Nghe nói, cậu muốn đến chỗ tôi đi làm?" Vương Tuấn Khải nheo mắt nhìn cậu.

"Đúng." Thiên Tỉ không sợ hãi, cũng không tránh né tầm mắt của anh.

Điều này làm cho Vương Tuấn Khải sững sờ một lúc.

Cậu bé này, tính tình ương bướng ẩn trong tận xương tủy hay sao? Những dịu dàng ngây thơ trước đó đều chỉ là giả vờ?

Anh hừ lạnh một tiếng, "Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu đang tính toán cái gì! Dịch Dương Thiên Tỉ, nếu cậu tưởng làm vậy là có thể tiếp cận được tôi, tôi sẽ có hứng thú với cậu lần nữa, vậy thì cậu...."

"Vương tiên sinh, nếu không còn chuyện nữa, tôi xin phép đi trước." Cậu bình tĩnh cắt ngang những lời nhục nhã kế tiếp anh sắp tuôn ra. Không cần nghe, cậu cũng có thể đoán được anh muốn nói gì.

Thái độ của cậu khiến ánh mắt anh rét lạnh.

Cậu trai này, thái độ này là sao đây? Cho là có đứa bé, thì sẽ có bùa hộ thân chắc, cho nên mới dám cãi tay đôi với mình, còn ra vẻ bất cần chẳng thèm để ý tới?

Vương Tuấn Khải tức giận đứng lên, cất bước đi qua chỗ cậu đứng. Thiên Tỉ theo bản năng lui về phía sau một bước, lui đến khi lưng dán lên vách tường.

Anh từ xa đi tới nhìn cậu từ trên cao xuống, đóm lửa ngưng tụ trong đôi mắt kia như muốn bao trùm lấy cậu.

Cự ly khoảng cách của hai người rất gần, Thiên Tỉ có thể nghe được mùi thuốc lá trên người anh, còn có hơi thở thoang thoảng mùi bạc hà mát lạnh đang bao phủ cả người cậu, cảm giác bị áp bức rất nặng, cậu khẩn trương đến cả thở cũng quên luôn.

Khuôn mặt thanh tú đỏ ửng quay mặt đi, không muốn đối điện với ánh mắt của anh.

Còn anh....

Vốn định tới tóm lấy cậu, rồi nhục nhã cậu một phen cho hả giận, nhưng khi vừa tới gần, anh điên tiết khi phát hiện, trong nháy mắt đó đã bị hương chanh nhàn nhạt trên người cậu mê hoặc.

Hương thơm từ trên người cậu vẫn thanh mát như ngày nào. Cậu chỉ mặc bộ đồ ngủ bình thường, nhưng càng nhìn càng thấy ngây thơ dễ thương đầy sức quyến rũ.

Chất tơ lụa thượng hạng làm tôn rõ từng đường nét duyên dáng trên cơ thể cậu, làn da trắng nõn mịn màng như có thể vắt ra nước, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến cho đám đàn ông chết mê chết mệt.

Khốn thật! Vương Tuấn Khải âm thầm mắng nhỏ một câu.

Thân thể bất giác không kiểm soát được như có ngọn sóng đang khao khát bùng nổ, trực tiếp dồn thẳng xuống phía dưới để mong được giải thoát.

Chết tiệt! Mình mê muội cơ thể cậu ta tới mức này sao?

Anh cũng không biết là đang trách giận bản thân mình, hay vì tức cậu, không nói hai lời đột nhiên hơi cúi đầu xuống, hung hăng dán môi mình lên cánh môi mềm mại của cậu.

Thiên Tỉ không ngờ sẽ xảy ra tình huống như vậy, đôi con ngươi trong suốt trợn lớn, hoảng sợ há miệng thở gấp.

Đầu lưỡi ướt át của anh cũng nhân cơ hội này mà tấn công vào miệng cậu, không cho cậu có cơ hội nào để thở, đầu lưỡi anh cuốn sâu vào mút chặt lấy đầu lưỡi cậu.

Cùng cậu dây dưa triền miên như quên mất luôn thời gian và không gian, như thể đã lâu lắm rồi không có được thưởng thức hương thơm mật ngọt, anh tựa như rất đói khát những hương thơm ngọt ngào thuộc về cậu.

Càn rỡ khuấy đảo đầu lưỡi tinh tế của cậu.

Toàn thân như bị ngọn lửa vô hình khống chế, hơi nóng từ trong cơ thể đang hừng hực bốc cháy, lan tỏa khắp toàn thân như muốn đốt cháy anh, chỉ muốn cùng cậu được hóa thành tro tàn.

Ngọn lửa nơi đáy mắt như có thể phóng ra bất cứ lúc nào.

Chuông cảnh báo vang lên mãnh liệt trong đầu Thiên Tỉ, cậu biết như vậy là không được, làm vậy chỉ càng khiến anh coi thường mình hơn, càng không kiêng kỵ mà buông lời nhục nhã mình, thế nhưng....

Tổng Giám Đốc , Tha Tôi Đi ( Khải -Thiên )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ