Nhưng vấn đề này nói thì thực dễ dàng, đợi khi làm thật mới thấy không đơn giản như vậy, hiện tại Bùi Vũ tựa hồ thật sự mất đi năng lực tự chiếu cố, hơn nữa lá gan thần kỳ nhỏ, nhìn thấy người xa lạ liền sợ hãi, cả hàng xóm phụ cận chào hỏi, hắn đều vẫn hướng phía sau Hạng Hải trốn.
Một hồi về nhà, Bùi Vũ liền ngoan ngoãn đứng ở góc, nửa câu cũng không nói, Hạng Hải thật sâu thở dài, nắm tay hắn kéo lên trên ghế.
“Ngươi một ngày chưa ăn gì cả, nhất định đói bụng đi, ta nấu cho ngươi chút mì để ăn.”
Bùi Vũ sờ sờ bụng, ngoan ngoãn gật đầu.
Không bao lâu sau, Hạng Hải đem hai chén mì đã nấu hảo đặt ở trước mặt Bùi Vũ, hương vị mê người nhất thời khiến bụng một trận kêu vang, Bùi Vũ khô khốc nuốt một chút, không dám đi ăn bát mì kia.
“Ngươi như thế nào không ăn?”
Bùi Vũ nâng mắt lên thấy Hạng Hải từng ngụm từng ngụm ăn vào, thật cẩn thận hỏi một câu: “Ta, ta thật sự có thể ăn sao?”
“Đương nhiên có thể.”
Nhận được đồng ý, sau Bùi Vũ vội vàng bưng lên cái bát kia đứng dậy đi về góc tường, ngồi xổm trên đất lấy tay cầm mì liền hướng miệng uy vào. Ngay cả ngón tay bị nóng đều không để ý tới, một bàn tay kích động liên tục cầm lấy mì nhét vào miệng. Một bên Hạng Hải trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy trước mắt, bị một loạt động tác của hắn làm hồ đồ, nửa ngày không phản ứng lại.
“Bùi Vũ, ngươi đang làm gì?”
Bởi vì nói quá lớn, khiến Bùi Vũ nhất thời kinh ngạc một chút, run run nâng mắt lên nhìn hắn. Vừa thấy biểu tình đáng thương kia, Hạng Hải thoáng chốc không đành lòng, ngữ khí chậm lại hỏi hắn:
“Tiểu Vũ, ngươi không biết ăn cơm phải ngồi ở trên bàn sao?”
Hắn đương nhiên biết ăn cơm ngồi ở trên bàn, chỉ là suốt bảy năm hắn cũng chưa hưởng thụ qua đãi ngộ như vậy, đã dưỡng thành thói quen: “Phải, thực xin lỗi, ta……”
Hạng Hải bất đắc dĩ thở dài, đi qua đem Bùi Vũ từ dưới đất túm lên: “Người khác mất trí nhớ đều là quên người hoặc sự việc, ngươi thì hay rồi, đem toàn bộ này nọ đều quên sạch sẽ, trực tiếp trở lại thời cổ đại. Nhìn xem ngươi giống bộ dáng gì, Tarzan sao?” Hạng Hải một bên lau tay cho hắn một bên thầm oán: “Người biết thì hiểu đầu óc ngươi có vấn đề, người không biết còn tưởng rằng ta ngược đãi ngươi nữa chứ.”
Bùi Vũ ngoan ngoãn ngồi trở lại trên ghế, lại định hạ tay xuống bốc mì, Hạng Hải nhanh chóng ngăn trở động tác của hắn, đem chiếc đũa đưa tới trong tay: “Ngươi sẽ không đến nỗi cả chiếc đũa cũng không biết dùng đi ?”
Hắn cũng biết ăn cơm phải dùng chiếc đũa, lúc trước ba ba mụ mụ đệ đệ thời điểm ăn cơm đều dùng đũa, nhưng mà chính mình không được đụng đến. Bùi Vũ hồi tưởng phương pháp sử dụng trong đầu, sau đó ngây ngốc đùa nghịch hai thanh gỗ kia. Nhưng cố gắng thật lâu vẫn không thể đem mì gắp lên.
Hạng Hải ôm cái trán thật mạnh ai thán một tiếng, tâm lý thầm nghĩ: Sợ là từ nay về sau bên người lại nhiều hơn một đứa con, hết thảy đều phải dạy lại từ đầu. Cuối cùng vẫn là đi phòng bếp tìm một chiếc nĩa để ăn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Full] Trọng sinh chi Bùi Vũ - Kỳ Lân Ngọc
General FictionTên truyện: Trọng sinh chi Bùi Vũ (JJVIP) Tác giả: Kỳ Lân Ngọc Thể loại: hiện đại, trọng sinh, incest, ngược thân, ngược tâm, 1×1, HE Văn án: Tiểu Phàm mười tuổi ngoài ý muốn bỏ mình, thi thể bị người ném đến nơi hoang dã, thân thể gầy yếu, thương t...