Chương 62

638 16 0
                                    


Ngày hôm sau sáng sớm, Nhất Thần sau khi tỉnh lại phát hiện chính mình thế nhưng lại nằm ở bên người Bùi Vũ, mấu chốt là bộ vị nào đó còn gắt gao dán chặt cùng nhau, cảnh tượng như vậy khiến hắn một trận hoảng hốt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ bản thân mộng du, sau đó lại đem thúc thúc làm loạn.

“Vũ ?”

Bùi Vũ lông mi giật giật, chậm rãi mở mắt, dương quang vàng nhạt chói mắt xuyên qua bức màn che chiếu vào, đem phòng ngủ tô đậm thành màu da cam ấm áp, thoạt nhìn rất ấm cúng. Nhất Thần thử xoay qua bả vai Bùi Vũ, nửa dựa vào trên người hắn, thâm tình nhìn hắn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt.

“Ngủ, ngủ ngon không?”

Bùi Vũ lộ ra một tia thản nhiên tươi cười, nhưng cũng đưa tay vuốt ve gương mặt Nhất Thần, nhìn kỹ, gương mặt này trông thật sự xinh đẹp, mày kiếm giơ lên giống như được họa sĩ bậc thầy vẽ ra, chỉnh tề có hình, hai mí mắt mỏng manh, lông mày nồng đậm, hai tròng mắt đen láy, phảng phất mang theo ma lực câu hồn người, từ mũi đến môi tất cả địa phương đều hoàn hảo, hình dáng tinh tế giống như được điêu khắc ra, thật sự tìm không thấy bất cứ một tia tỳ vết nào. Thời điểm không cười thoạt nhìn tác phong nhanh nhẹn khí chất, thời điểm cười rộ lên lại có vẻ bình dị gần gũi, anh tuấn phi thường.

Vốn đang lo lắng hắn có thể hay không mở miệng trách cứ mình, kết quả hắn thế nhưng biến thành ánh mắt ái – muội, Nhất Thần kích động không thể nói nên lời, chỉ hy vọng bàn tay kia có thể ở trên mặt mình dừng lại lâu hơn một lát, hoặc là để thời gian cứ như vậy đình chỉ đi!

“Gia……”

Lúc này Nhất Thần lại có tốc độ phản ứng nhanh như vậy, chữ thứ hai còn chưa ra miệng, đã bị hắn dùng nụ hôn nuốt trở về. Làm ơn đi, thời khắc ngọt ngào như vậy, ngươi trăm ngàn lần không cần kêu cái tên kia, nghe được hai chữ đó sẽ khiến ta thương tâm.

Hôn kĩ không quá thành thục lập tức câu trở về thần trí Bùi Vũ, giựt mình mới thấy bản thân lại nhận sai người, trong lòng không khỏi có chút thương cảm, nhưng càng nhiều là một loại áy náy, như vậy đối với Nhất Thần, thật sự rất không công bằng.

Nhất Thần thở hổn hển ngẩng đầu, bộ vị nào đó trên thân thể cũng không chịu khống chế đứng lên, cứng rắn đỉnh vào thân thể Bùi Vũ, nhượng hắn đỏ mặt.

“Vũ, ta nghĩ muốn ngươi.” Buổi tối có thể là rất kịch liệt, rất kích thích, thế cho nên sau khi qua đi, cảm giác gì cũng không nhớ rõ, không bằng thử xem ban ngày sẽ ra sao.

Bùi Vũ thản nhiên nở một chút nụ cười, nhẹ nhàng nói ra vài chữ: “Ta đói bụng!”

“Ngạch ! ! !”

Nhất Thần tuy rằng rất muốn hắn, nhưng cũng không nhẫn tâm để hắn đói bụng: “Ta đi kêu này nọ ăn, ngươi chờ một lát nga.”

“Ân ~~”

Rời đi ổ chăn ấm áp thật sự là một sự kiện không dễ dàng, Nhất Thần không biết làm bao nhiêu đấu tranh tư tưởng mới có thể đem thân thể cứng ngắc lết xuống giường, lòng mang ủy khuất đi gọi điện thoại, hắn tính toán sau khi gọi điện, nhà ăn ít nhất cũng phải dùng thời gian nửa giờ mới nấu nướng xong, trong khoảng thời gian đó có lẽ có thể lợi dụng một chút, cho nên cố ý gọi thêm vài món thức ăn cầu kỳ phức tạp.

[Full] Trọng sinh chi Bùi Vũ - Kỳ Lân Ngọc Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ