Ngày hôm sau, Lâm Duẫn Nhi rời giường sớm, vừa ra khỏi cửa đã thấy đội ngũ đông đảo ngoài cửa, khí phái như đội ngũ đón dâu. Giữa đội ngũ có một chiếc xe ngựa hoa lệ thật to, lại một lần nữa thể hiện tài lực của Ngô đại tổng quản.
Không đứng bao lâu, Ngô Thế Huân đã được một số lớn hạ nhân hầu hạ đi ra, Ngô Đông Hy đương nhiên cũng ở trong số đó, cung kính đưa hắn đi đến bên xe ngựa, sau đó lại thỉnh an mẫu thân là nàng đây.
Phía dưới xe ngựa vẫn có một người quỳ gối, Ngô Thế Huân lại dẫm lên lưng người kia đi lên. Lâm Duẫn Nhi không chịu nổi, sai hạ nhân cầm mộc đôn đến.
Đội ngũ chậm rãi xuất phát, Lâm Duẫn Nhi cùng Ngô Thế Huân ngồi một xe. Bên người không có bất cứ nha hoàn hay hạ nhân nào nên nàng cảm thấy có chút khó thở, liền vén một bên mành lên muốn nhìn phong cảnh bên ngoài. Kết quả không xem được gì lại bị dọa giậy nẩy mình. Bên ngoài có rất nhiều người đi theo xe ngựa, thấy nàng vươn đầu ra, đều chỉ chỏ về phía nàng, hô:"Mau nhìn mau nhìn, tiểu thư Lâm phủ kìa!" Quá sợ hãi, nàng vội buông mành xuống. Nàng đã quên, hôn sự của bọn họ được toàn bộ người trong kinh thành quan tâm. Bây giờ hai người lại mặt, người khác đương nhiên muốn chạy ra xem náo nhiệt!
Nàng lén nhìn Ngô Thế Huân, phát hiện hắn từ từ nhắm hai mắt, khí định thần nhàn*. Mày kiếm, sống mũi cao, hình môi nét mà sâu, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Toàn thân cao thấp còn lộ ra khí chất cơ trí lại thâm sâu không lường được. Bỏ qua thân phận thái giám cùng với sở thích kì quái và hành vi đáng giận của hắn, hắn quả thật là kẻ có thể mê hoặc lòng người.
Nói cách khác hắn là kẻ chỉ có thể nhìn bề ngoài, không thể nhìn bên trong.
*Khí định thần nhàn: khí tức ổn định, thần sắc thư thái
Ban đầu Lâm Duẫn Nhi lén liếc nhìn sau đó chuyển thành nhìn thẳng, chỉ cảm thấy có chút đui mù, lại phảng phất như nhìn thấy người quen, trong lòng hiện ra cảm giác quen thuộc, nhưng cảm giác này rất mơ hồ, nàng định cố sức nhớ, lại không nhớ được. Ngô Thế Huân đột nhiên mở mắt.
Lâm Duẫn Nhi hoảng hốt, vội cúi đầu, sau đó lại làm bộ như không có việc gì nhìn sang nơi khác.
Ngô Thế Huân lại nhìn chằm chằm vào nàng không thôi, ánh mắt như tìm tòi nghiên cứu, giống như nhìn ra cái gì, lại giống như không nhìn ra gì cả. Lâm Duẫn Nhi không biết hắn muốn nhìn cái gì, nhưng ánh mắt này thật sự làm cho lòng nàng hốt hoảng. Bị Ngô Thế Huân nhìn hồi lâu, nàng thật sự không thể chịu được nữa, mở miệng nói:"Ngươi nhìn cái gì?"
Ngô Thế Huân nhìn nàng nói:"Ngươi mười chín tuổi?"
Lâm Duẫn Nhi liếc trắng mắt, nói:"Chúng ta hợp bát tự." Hơn nữa bát tự kia còn nói rất xứng đôi.
Lâm Duẫn Nhi chờ câu tiếp theo của hắn, hắn lại ngậm miệng không nói thêm lời nào nữa. Hắn nâng mành, lạnh nhạt nhìn đám người nhốn nha nhốn nháo bên ngoài, tựa như người khác đang nhìn náo nhiệt của hắn, hắn cũng xem náo nhiệt của người khác.
Nàng quả thật kém xa hắn.
Vì sao bị mọi người giễu cợt chỉ trỏ hắn lại có thể bình chân như vại như vậy? Nhìn hắn, Lâm Duẫn Nhi không khỏi bắt đầu tìm tòi nghiên cứu.
Từ nhỏ vào cung, chịu sự lạnh nhạt của mọi người, cho nên hắn đã quen sao?
Thân là thái giám, dù giờ đây hắn dưới một người trên vạn người, đã đạt tới địa vị cao nhất thái giám có khả năng leo lên, nhưng hắn vẫn bị người ta xem thường. Hắn dù sao cũng là kẻ đáng thương.
BẠN ĐANG ĐỌC
EDIT [SEYOON | LONGFIC | MA] - TƯỚNG CÔNG LÀ THÁI GIÁM TỔNG QUẢN
Fiksi PenggemarTác giả:Thanh Đình Thể loại:Ngôn Tình, Sắc, Cổ Đại Nguồn:DĐ Lê Quý Đôn Giới thiệu: Đường đường là con gái Lâm gia, thế nhưng hôn sự của nàng lại trở thành trò cười của cả kinh thành. Nàng phạm vào tội khi quân vì đã giả bệnh trong đợ...