Hơn một tháng sau, Lâm Duẫn Nhi nhìn ngoài cửa sổ, nói Tiểu Nhụy dắt nàng đi dạo.
Hít thở không khí mới mẻ bên ngoài, tâm tình Lâm Duẫn Nhi vốn đang phiền muộn lập tức vui vẻ. Bước chân bất giác trở nên nhẹ nhàng, lại luôn bị Tiểu Nhụy lôi kéo bắt nàng đi chậm lại.
Dưới ánh nắng tươi sáng, hai con chim có lông xanh hót càng lớn. Lâm Duẫn Nhi đi đến dưới lồng chim trêu đùa chúng.
"Hắc, không ngờ quý phủ Ngô tổng quản ngươi còn giấu đại mỹ nhân, nói mau nói mau, nàng là ai!"
Một giọng nói mềm mại truyền đến, Lâm Duẫn Nhi nghiêng đầu nhìn về phía giọng nói truyền đến, chỉ thấy Ngô Thế Huân đang đi tới bên này, bên cạnh là một vị công tử môi hồng răng trắng. Công tử kia đang nhìn nàng chằm chằm, càn rỡ đánh giá nàng từ đầu đến chân."Nói mau, nàng là ai?" Công tử thấp hơn Ngô Thế Huân kia lại kéo Ngô Thế Huân đến trước mặt Lâm Duẫn Nhi.
Thần sắc Ngô Thế Huân có chút không vui, nhìn nàng nói:"Sao ngươi lại ra ngoài?"
"Ta không thể ra ngoài sao?" Thần sắc Lâm Duẫn Nhi so với hắn lại càng không tốt.
Ngô Thế Huân không nhìn nàng nữa, nói với Minh Tố: "Dìu phu nhân trở về phòng đi."
Lâm Duẫn Nhi còn chưa kịp nói gì, chợt nghe công tử bên cạnh hắn nói:"A? Nàng chính là phu nhân của ngươi, người không muốn làm phụ...... Không muốn tiến cung - tiểu thư Lâm gia sao?"
Ngô Thế Huân không nói gì, công tử kia lập tức nhảy đến trước mặt Lâm Duẫn Nhi, vỗ mạnh vào bả vai của nàng nói:"Người có chí! Làm nữ nhân nên như vậy! Ta nói cho ngươi này, tuy rằng Ngô thái giám này không tốt, nhưng ông già kia còn tệ hại hơn hắn nhiều. Tính tình không tốt không nói làm gì, còn không cho ngươi tự do. Tuy rằng hai người các ngươi không thể sinh con, nhưng Ngô thái giám tuổi trẻ hơn ông già kia, tính cách cũng tốt hơn một chút, hơn nữa quan trọng nhất là --"
Công tử vô cùng hưng phấn mà nói: "Ở Ngô phủ tự do hơn hoàng cung, muốn làm gì cũng được, còn có thể chạy ra ngoài chơi, thật tốt!" Công tử nói còn hoa chân múa tay vui sướng.
"Hử --" Ngô Thế Huân "hử" một tiếng, công tử dừng lại hành động quá khích,"Hắc hắc" cười hai tiếng, lùi về đứng bên cạnh hắn.
Lâm Duẫn Nhi nhìn về phía Ngô Thế Huân, rất muốn biết...... Công tử đặc biệt này từ đâu đến.
Biểu tình Ngô Thế Huân thực nghiêm túc, nhìn nàng nói: "Vết thương còn chưa lành, đừng ra bên ngoài chạy loạn." Sau đó lại chuyển ánh mắt đến Minh Tố nói: "Phu nhân có chuyện gì, sẽ hỏi tội ngươi"
Cả người Minh Tố run lên, đáp: "Vâng, lão gia."
Lâm Duẫn Nhi đang định nói nhưng nhìn thấy ánh mắt bức người của Ngô Thế Huân, những lời muốn nói lại nghẹn trở về. Chỉ thấy hắn kéo công tử nhỏ nhắn kia, xoay người tránh ra.
Công tử quay đầu hô: " Ngô phu nhân, lần khác lại đến tìm ngươi chơi đùa!" Vừa dứt lời, đã bị Ngô Thế Huân túm trở về.
Lâm Duẫn Nhi nhìn bóng dáng hai người bọn họ, trong lòng có cảm giác không nói nên lời, không biết cảm giác này là gì, chỉ là không thoải mái.
Lúc này Tiểu Nhụy nhìn phía trước nói: "Tiểu thư, em cảm thấy vị công tử kia là lạ?"
Lâm Duẫn Nhi nghe xong lời của nàng, cũng nhìn bóng dáng vị công tử kia: Xinh xắn, lanh lợi, giống nữ nhân...... Nữ nhân?
Lâm Duẫn Nhi hoảng sợ, nhớ lại giọng nói người kia lúc hắn nói chuyện, bộ dáng kia, cùng với làn da vô cùng mịn màng kia nữa...... Không phải là nữ nhân thì là gì?
Ngô Thế Huân sao có thể đi cùng một nữ nhân? Hơn nữa nàng ta gọi hắn là Ngô thái giám, hắn cũng không phản ứng. Cho dù nàng chống đối hắn, cũng không dám trực tiếp gọi hắn là Ngô thái giám!
Lâm Duẫn Nhi quay đầu hỏi: "Minh Tố, em biết nàng ta không?"
Minh Tố trả lời:
"Phu nhân, nô tỳ không biết nhưng mấy trước lúc nô tỳ vừa mới vào Ngô phủ đã gặp hắn một lần, đó là ba tháng trước, hắn ở ngoài cửa lớn cầm một chiếc khăn tay nói là muốn gặp lão gia. Lão gia vừa thấy khăn tay kia liền đi ra ngoài, sau lão gia lại cùng hắn rời phủ, đến buổi chiều lão gia mới một mình trở về."
Cải trang thành nam nhân, không chút sợ hãi đại tổng quản quyền khuynh hướng dã*, thậm chí xưng Hoàng Thượng là lão già, bộ dáng hồn nhiên rực rỡ......*Quyền khuynh hướng dã: nắm quyền lực dân chúng lẫn triều đình
Lâm Duẫn Nhi nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ tới câu nói của nàng: 'Không muốn làm phụ......', nàng chỉ nói một nửa liền đổi thành 'nguyện ý tiến cung - tiểu thư Lâm gia', vậy lúc đầu nàng định nói cái gì?
Đáng lẽ nàng phải nói là 'Không muốn làm phi tử của Hoàng Thượng - Lâm gia tiểu thư, Hoàng Thượng...... phụ...?
Lâm Duẫn Nhi hoảng sợ, nghĩ tới: phụ hoàng ta!
Nàng là con gái của Hoàng Thượng, Công chúa Mĩ Anh!
Công chúa Mĩ Anh, mười bảy tuổi, là con gái nhỏ nhất của Hoàng Thượng, được Hoàng Thượng lẫn Hoàng Hậu yêu thích, đáng yêu tùy hứng, thích nhất chơi đùa......
Tất cả lời đồn đãi đều tương tự với nữ nhân vừa rồi.
Nghĩ tới thân phận của nữ nhân đang ở cùng Ngô Thế Huân, lòng Lâm Duẫn Nhi có chút không yên, liền về phòng.
" Tiểu thư, nô tỳ cũng chỉ là khi hầu hạ ở một bên nghe được mấy người Vương phu nhân nói với phu nhân, lúc đó tiểu thư người đã gả đến Ngô phủ cho nên không biết."
Lâm Duẫn Nhi hỏi: "Nói cái gì?"
"Các nàng nói lão gia cùng Công chúa Mĩ Anh quan hệ không giống bình thường. Ở trong cung, người Công chúa Mĩ Anh thích nhất chính là lão gia, cũng nghe lời lão gia nhất, ngay cả Hoàng Thượng cũng luôn để cho lão gia quản nàng. Hơn nữa khi Công chúa Mĩ Anh mười sáu tuổi, Hoàng hậu đã muốn tuyển Phò mã cho nàng, nhưng nàng còn chưa thèm nhìn mặt đã dọa Phò mã bỏ chạy, còn nói cả đời này không cần Phò mã, cho nên......" mặt Tiểu Nhụy lộ vẻ khó xử, không biết nên nói tiếp thế nào.
Lâm Duẫn Nhi nhìn nàng, ý là nếu nàng không nói sẽ không chịu bỏ qua.
Tiểu Nhụy rốt cục nói:"Cho nên trong cung rất nhiều người đoán Công chúa và lão gia thật ra có quan hệ, còn nói rất nhiều thái giám từ nhỏ tiến cung, hoạn không sạch sẽ, về sau còn có thể bình thường, nói không chừng lão gia là hoạn không sạch, liền...... liền......" Tiểu Nhụy đỏ mặt nói: "là nam nhân thực sự."
Lâm Duẫn Nhi bị nàng dọa sợ.
Nam nhân thực sự? Ngô Thế Huân? Không phải thái giám thật?
Này...... Chuyện này cũng quá kinh người?
Tiểu Nhụy nói tiếp:"Tiểu thư người đừng để ý đến lời đồn đãi bên ngoài. Lão gia là thái giám thật hay là thái giám giả người cũng không phải không biết, hắn sao có thể có quan hệ với Công chúa, đều là người khác nhàm chán nói bừa, người......"
Tiểu Nhụy nói một nửa kinh ngạc nhìn Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi cũng kinh ngạc nhìn nàng.
"Tiểu thư người......" Tiểu Nhụy nhìn ánh mắt của nàng, vẻ mặt càng kinh ngạc.
Lâm Duẫn Nhi lắc lắc đầu, nói:"Ta không biết......"
"Người cùng hắn là vợ chồng, không phải Minh Tố nói lúc trước lão gia ngủ ở trong phòng người sao?" Tiểu Nhụy không thể tin được nói.
"Đúng là ngủ trong phòng ta, nhưng...... Nhưng ta cũng không biết." Lâm Duẫn Nhi trả lời.
"Người...... Chưa thấy qua?"
Lâm Duẫn Nhi lại lắc đầu,"Chưa......"
Hai người hai mặt nhìn nhau.
"Không thể nào, không thể nào, hắn thật sự chính là thái giám. Hắn tàn bạo, ngoan độc, không chấp nhận người ta nói xấu hắn, ghét nhất bị người khác nói hắn là thái giám, cổ quái lại biến thái. Mỗi ngày còn ăn ngưu tiên lư tiên, còn dùng phấn thơm...... Người... người bình thường nào sẽ như vậy chứ?" Lâm Duẫn Nhi nói.
Hai người yên lặng, hồi lâu, Tiểu Nhụy nói: "Nhưng...... Hắn vẫn không cho người thấy qua."
Đúng vậy, chưa thấy qua. Dù là phu thê, dù đồng sàng cộng chẩm (1), nàng vẫn chưa bao giờ thực sự thấy hắn cởi hết quần áo.
(1)Đồng sáng cộng chẩm: Chung chăn chung gối, Đầu ấp tay gối.
BẠN ĐANG ĐỌC
EDIT [SEYOON | LONGFIC | MA] - TƯỚNG CÔNG LÀ THÁI GIÁM TỔNG QUẢN
FanfictionTác giả:Thanh Đình Thể loại:Ngôn Tình, Sắc, Cổ Đại Nguồn:DĐ Lê Quý Đôn Giới thiệu: Đường đường là con gái Lâm gia, thế nhưng hôn sự của nàng lại trở thành trò cười của cả kinh thành. Nàng phạm vào tội khi quân vì đã giả bệnh trong đợ...