Ban ngày việc duy nhất có thể làm đó là đi dạo trong vườn hoa.
Tuy rằng vào Ngô phủ, gả cho thái giám Ngô Thế Huân biến thái, nhưng nếu có thể sống nàng muốn cố gắng sống thật tốt, ít nhất không đến mức vì mấy chuyện này mà ngày ngày nghẹn ở trong phòng buồn bực mà chết. Sáng sớm Lâm Duẫn Nhi liền ra ngoài đến vườn hoa, nhìn hoa tươi khoe sắc trong vườn, oán giận với Ngô Thế Huân cũng tiêu tan một ít.
Tâm tình có cải thiện, nàng liền hái một bông hoa đưa lên mũi ngửi, bỗng cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Đi đến phía trước, nàng thấy một gốc cây bích đào (1). Hoa đào hồng hồng, trông rất đẹp mắt. Lâm Duẫn Nhi nhìn vài nha hoàn bên người, nói với người cao nhất: "Thử xem có hái được bông hoa kia xuống không."
Nha hoàn gật đầu, chậm rãi đi đến bên cạnh cây, đưa tay với đến bông hoa nhưng vẫn không với tới.
Mấy nha hoàn còn lại thấy thế vội đi lên giúp đỡ, kéo những nhánh cây khác xuống. Bông hoa có hạ xuống một chút, nhưng vẫn chưa với tới.
Lâm Duẫn Nhi cũng đi lên thử kiễng chân với nhưng không thành.
Đúng lúc này Ngô Đông Hy đi ngang qua, không khỏi dừng chân nhìn tình hình bên này, khóe miệng hơi hơi nâng lên. Bên kia vẫn đang nỗ lực, hắn nhìn hồi lâu cuối cùng nhịn không được nói:"Mẫu thân, để ta giúp người đi." Nói xong hắn đi lên phía trước, nâng tay lên, dễ dàng hái bông hoa xuống."Mẫu thân --" Ngô Đông Hy tươi cười đưa hoa cho Lâm Duẫn Nhi.
Lâm Duẫn Nhi vui mừng nhận lấy đóa hoa, lập tức đưa lên mũi ngửi một chút, vui vẻ nhìn Ngô Đông Hy, hai mắt phát sáng, cười nói:"Thơm quá, thật là đẹp, cảm ơn ngươi!" Cười như vậy, mất một phần tiểu thư khuê các trang trọng, thêm một phần thiếu nữ ngây thơ đáng yêu.
Ngô Đông Hy hơi đỏ mặt cúi đầu, ngại ngùng cười, nói:"Mẫu thân vui là tốt rồi."
Sau đó hắn vừa hơi nhấc tay lên sắc mặt đột nhiên trắng bệch, lùi ra sau hai bước, cúi đầu nói:"Nghĩa phụ."
Lâm Duẫn Nhi nghiêng đầu thấy Ngô Thế Huân vẻ mặt tối tăm, cuống quít sửa sang lại quần áo, đoan chính đứng, dịu dàng nói:"Lão gia không vào cung sao?"
Ngô Thế Huân đi đến, chỉ nhìn nàng mà không đáp lời, sau đó nói với Ngô Đông Hy:"Sao không đọc sách lại đến vườn hoa?"
Ngô Đông Hy có vẻ rất sợ hắn, đầu cúi rất thấp, nhỏ giọng nói:"Con nhất thời mệt mỏi nên ra ngoài đi dạo vài vòng, giờ sẽ lập tức trở về."
Nói xong, lập tức cúi đầu rời đi.
Ánh mắt Lâm Duẫn Nhi nhìn theo hắn rời đi, lúc nghiêng đầu lại phát hiện Ngô Thế Huân đang nhìn mình.
Lâm Duẫn Nhi cố ý nghiêng mặt qua một bên, Ngô Thế Huân trong mũi hừ lạnh một tiếng, lập tức rời đi.
Lâm Duẫn Nhi lại gọi hắn lại.
"Lão gia --"
Ngô Thế Huân quay đầu, chờ nàng nói.
Lâm Duẫn Nhi tiến lên vài bước, tới gần hắn thấp giọng nói:"Ngày mai...... Ngày mai là ngày lại mặt."(1)
(1) Lễ lại mặt, hay lễ nhị hỷ. Thời gian đôi vợ chồng mới cưới về nhà gái lại mặt là từ 1 đến 4 ngày sau khi thành hôn. Lễ lại mặt thể hiện sự ân cần, chu đáo của nhà trai và chú rể đối với gia đình nhà gái, giúp hai nhà thêm gắn bó.
"Ngày mai ta phải tiến cung." Ngữ khí Ngô Thế Huân không ôn hòa chút nào, giống như nói một câu với nàng cũng khó chịu.
"Ngươi......" Lâm Duẫn Nhi hít một hơi, cố gắng bình tĩnh nói:" Ngô đại tổng quản được Hoàng Thượng sủng ái như vậy, xin nghỉ một ngày chẳng lẽ Hoàng Thượng còn không phê chuẩn sao?"
Ngô Thế Huân nhìn nàng một cái, không đáp lời mà xoay người rời đi.
Lâm Duẫn Nhi tức giận ở phía sau nói: "Không đi thì không đi, một mình ta trở về, dù sao người ta có nói cũng nói ngươi!"
Ngô Thế Huân cũng không quay đầu lại cứ thế rời đi, Lâm Duẫn Nhi tức giận đến vung tay, tức giận nói:"Không đi dạo nữa, trở về!"
BẠN ĐANG ĐỌC
EDIT [SEYOON | LONGFIC | MA] - TƯỚNG CÔNG LÀ THÁI GIÁM TỔNG QUẢN
FanfictionTác giả:Thanh Đình Thể loại:Ngôn Tình, Sắc, Cổ Đại Nguồn:DĐ Lê Quý Đôn Giới thiệu: Đường đường là con gái Lâm gia, thế nhưng hôn sự của nàng lại trở thành trò cười của cả kinh thành. Nàng phạm vào tội khi quân vì đã giả bệnh trong đợ...