Chương 11 - Trừng phạt

277 23 0
                                    


 Có lẽ thế, dù sao chưa đến mười năm có thể leo lên địa vị cao như đại tổng quản thực không đơn giản, nếu nói toàn dựa vào làm việc đến nơi đến chốn, nàng quả thật không tin. Cần cù và thật thà, sao có thể làm đến chức cao như thế, làm sao có thể có được gia tài như vậy?

Bởi vì trời mưa, khi Ngô Thế Huân trở về trời đã tối rồi, Lâm Duẫn Nhi cũng từ trên giường đi xuống. Chờ hắn nghỉ tạm, Lâm Duẫn Nhi được nha hoàn dìu ra khỏi phòng, dùng bữa tối chỉ có hai người lại vô cùng phong phú như ngày trước.

Bốn mươi món ăn, nàng nhìn mà không đành lòng. Mặc dù lớn lên ở phủ Lâm gia, nhưng cha mẹ không quen xa xỉ, nàng vẫn luôn tiết kiệm. Bây giờ gặp phải Ngô Thế Huân lúc nào cũng thể hiện mình nhiều tiền tiêu không hết, nàng thật có chút không quen.

Nhìn đến đĩa đồ ăn đặc biệt trước mặt hắn, nàng thật không biết nói gì.

Ăn cái này có tác dụng sao? Hoặc là để trong lòng có chút an ủi?

Nàng không thể tiếp tục đoán, bởi vì Ngô Thế Huân đang cúi đầu ăn cơm hình như đã nhận ra ánh mắt của nàng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

Nàng chật vật cúi đầu, vì che dấu sự xấu hổ của mình, nhẹ giọng nói:

"Ta hôm nay sai người đưa cơm cho mấy nha hoàn kia." Nói xong cúi đầu thấp thêm một chút nữa, bộ dáng nhận sai.


Ngô Thế Huân nhìn nàng trong chốc lát, không nói câu nào, cúi đầu ăn cơm.

Trong lòng Lâm Duẫn Nhi rất hoang mang, không biết thái độ của hắn, chẳng lẽ lại nhốt nàng vào Tây lâu sao, thật hy vọng bị đốt là Tây lâu, xem hắn làm cách nào nhốt người!

"Ngươi hẳn là đã nghĩ ra phải xử phạt các nàng thế nào rồi chứ?" Ngô Thế Huân đột nhiên nói.

Lâm Duẫn Nhi kinh ngạc, cười gượng một chút, không biết mở miệng thế nào.

Ngô Thế Huân nhìn về phía nàng, còn nói thêm:"Ngươi có thể nói ra, nói không chừng ta sẽ làm theo ý kiến của ngươi."

Cái gì! Hắn còn nói sẽ làm theo ý kiến của nàng!

Trong lòng Lâm Duẫn Nhi vừa giật mình vừa vui sướng, nhưng lại có chút bất an, không biết lời này của hắn có ý gì, có phải bẫy hay không.

Nàng cúi đầu, làm ra bộ con dâu ngoan ngoãn, dịu dàng nói:
"Đương nhiên là lão gia nói thế nào thì là thế đó, ta tất cả đều nghe theo lão gia."

Ngô Thế Huân cúi đầu, lúc không ai nhìn thấy khóe miệng hắn hơi hơi cong lên, sau đó hắn lập tức ngẩng đầu nghiêm mặt nói:
"Không cần che dấu, nói."

Lâm Duẫn Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, nghĩ ngợi, cảm thấy hắn lừa mình làm gì, bây giờ nàng không phải là miếng thịt trên dao thớt của hắn sao, tùy hắn xâm lược, hắn lừa làm gì? Nói không chừng hôm nay tâm tình hắn tốt, muốn phát chút thiện tâm? Nói không chừng hắn thật sự có ý muốn nghe nàng nói?

Cân nhắc trong lòng một lúc, Lâm Duẫn Nhi nói:
"Ta cảm thấy, các nàng quả thật nên phạt, hơn nữa phải để cho các nàng nhớ rõ về sau không được tái phạm, không bằng đem hai tháng tiền lương của các nàng trừ thành một tháng, nửa năm sau lại phát bình thường, da thịt cũng chịu khổ một chút, ừm, mỗi người mười roi đi."

Ngô Thế Huân nghiêng đầu nói với quản gia đang đứng bên: "Mỗi tháng trừ một nửa tiền, trừ một năm, ngày mai mỗi người đánh hai mươi roi."

"Vâng, lão gia." Quản gia trả lời.

Hắn lại tăng gấp đôi hình phạt, đánh hai mươi roi, các nàng là cô nương mới mười mấy tuổi, chịu được sao? Sớm biết nàng sẽ nói bớt đi một chút. Nhưng mà nếu phạt quá ít, chỉ sợ hắn không nghe, tự theo ý mình, phỏng chừng lại thiếu cánh tay, gãy chân hoặc là bị bán vào thanh lâu.

Lúc này quản gia còn nói thêm:"Lão gia, ngày mai là đại hôn cháu của Đại Tư Không* đại nhân người có đi không?"

Nghe quản gia hỏi như vậy, Lâm Duẫn Nhi cũng nhớ lại, một tháng trước cha cũng nhận được thiệp mời của hắn, tuy không muốn đi, lại bởi vì Phác Tinh mà không thể không đi.

"Không đi." Nghĩ đến người mình hận, trong lòng nàng có chút không thoải mái, lại nghe được giọng nói không chút gợn sóng của Ngô Thế Huân.

Hắn không đi?

Cha nàng cũng phải đi, tuy rằng trong triều cha không bằng Ngô Thế Huân như mặt trời ban trưa, tính tình cũng luôn khiêm tốn, nhưng dù thế nào cũng là Lâm gia, Ngô Thế Huân có quyền thì cũng chỉ là hoạn quan, hắn lại dám đối đầu với Phác Tinh?

Lâm Duẫn Nhi ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ thấy hắn gắp một miếng đồ ăn, từ từ ăn, giống như không chút phiền lòng vì quyết định vừa rồi.

Nàng nhịn không được hỏi:"Ngươi không sợ hắn về sau trả thù ngươi sao? Hắn cũng không phải chính nhân quân tử."

Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên nhìn nhìn nàng, không nói gì, lại cúi đầu xuống ăn.

Lâm Duẫn Nhi không nghe được đáp án của hắn, nhìn về phía quản gia, quản gia nhìn Ngô Thế Huân, nói với Lâm Duẫn Nhi: "Phu nhân không cần quá mức lo lắng, lão gia ở trong triều luôn luôn bất hòa với Phác đại nhân, đây không phải chuyện gì kỳ lạ."

Lâm Duẫn Nhi nhìn chằm chằm về phía Ngô Thế Huân.

Tuy rằng nàng biết người xấu không nhất định cùng một phe với người xấu, nhưng nàng quả thật vẫn nghĩ hắn cùng Phác Tinh là cùng một loại người.

Ai ngờ lại không phải, hắn lại đối kháng với Phác Tinh, ngay cả cha nàng, tuy có oán hận Phác Tinh nhưng bởi vì quyền thế của hắn mà không thể không bảo trì hòa khí ở ngoài mặt, không ngờ Ngô Thế Huân thế nhưng......

Trong lúc nhất thời, nàng sinh ra hảo cảm vô hạn với Ngô Thế Huân, thậm chí cảm thấy hắn là vị quan tốt trung quân trung dân.

Có lẽ vì nàng nhìn hắn, hoặc là thật sự muốn hỏi nàng, lúc này Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên, nhìn nàng hỏi:

"Ngươi vừa nói, Phác Tinh không phải chính nhân quân tử?"


Lâm Duẫn Nhi cúi đầu nói : "Ta biết ta lại lỡ lời."

Ngô Thế Huân nói: "Ngươi dựa vào cái gì cảm thấy hắn không phải chính nhân quân tử?"

Lâm Duẫn Nhi cúi đầu không lên tiếng.

Ngô Thế Huân còn nói thêm: " Phác Tinh lập công vô số, nhiều lần vì Hoàng Thượng lập công lao, 'Phản loạn Thiếu Dương' năm đó......" 

  "Cái gì mà 'Phản loạn Thiếu Dương'! Chuyện đó không đến lượt hắn nói!" Lâm Duẫn Nhi trong lúc xúc động đánh gãy lời hắn.

Ngô Thế Huân vẫn nhìn nàng chằm chằm.

Lâm Duẫn Nhi biết mình quá mức xúc động, cảm xúc cũng có chút không tốt, liền thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, ta...... đầu ta hình như lại đau rồi, vào trong phòng nghỉ ngơi trước."

Không đợi Ngô Thế Huân trả lời, nàng liền rời khỏi bàn ăn.

'Phản loạn Thiếu Dương'...... Nhiều năm như vậy, nàng vẫn không quên được.

Đôi khi, nàng thậm chí sẽ trách cha, trách ông năm đó bận tâm vợ con, trách ông năm đó thất tín với Lộc gia.

Nàng chung quy không phải người lợi hại, xử trí rất theo cảm tính, rất không lý trí.  

EDIT [SEYOON | LONGFIC | MA] - TƯỚNG CÔNG LÀ THÁI GIÁM TỔNG QUẢNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ