Lâm Duẫn Nhi lập tức chạy đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài vẫn yên lặng như cũ, không nhìn ra đã từng có người đến.
Tiếng bước chân Tiểu Nhụy truyền tới, Lâm Duẫn Nhi giấu tờ giấy vào trong lòng.
Tiểu Nhụy không phải người ngoài, nhưng việc này càng ít người biết càng tốt, vì an toàn của Lộc Hàm, cũng vì an toàn của Tiểu Nhụy.
Tối nay, Lâm Duẫn Nhi lại một lần không ngủ được.
Ngày mai nàng nhất định phải đi ra ngoài, nhưng lại không nghĩ ra cách.
Không có Ngô Thế Huân mở miệng nàng không thể đi, nhưng nàng phải làm như thế nào mới có thể khiến hắn cho phép?
Nàng chưa từng yêu cầu hắn cho nàng đi ra ngoài, có lẽ ngày mai có thể thử một lần, nếu không thành, sẽ nghĩ cách khác.
Ý kiến hay, sáng sớm hôm sau, ăn qua điểm tâm thì mặt trời cũng lên cao, Lâm Duẫn Nhi liền đi tìm Ngô Thế Huân.
Hạ nhân nói, hắn ở thư phòng.
Vì thế Lâm Duẫn Nhi lập tức đi đến thư phòng.
Kết quả bị ngăn lại ở ngoài cửa, thủ vệ nói:"Lão gia vừa mới phân phó, bất luận kẻ nào cũng không thể tự tiện đi vào, ngay cả phu nhân cũng không được."
Được lắm, ngay cả quyền lợi được vào thư phòng cũng tước mất của nàng.
"Vậy các ngươi đi vào thông báo, nói ta muốn gặp hắn." Lâm Duẫn Nhi nói.
Thủ vệ coi như cho nàng mặt mũi, đi vào thông báo. Chẳng bao lâu, Ngô Thế Huân cũng cho nàng mặt mũi, cho phép nàng đi vào. Khi Lâm Duẫn Nhi tiến vào thư phòng, trong lòng còn có chút khẩn trương. Hắn có thể cùng nàng thân mật giống vợ chồng, bình thường ở chung lại giống người xa lạ, nàng không làm được. Quả nhiên, lúc nàng vào thư phòng, đứng ở trước mặt hắn nói chuyện, hắn vẫn cúi đầu làm việc của hắn.
Hôm nay hắn mặc một bộ quần áo màu trắng viền xanh, bộ dáng thực sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, không giống thái giám, giống công tử tài hoa hơn người hơn. Cảm thấy mình lại một lần nữa bị thân xác thối tha của hắn mê hoặc, Lâm Duẫn Nhi lần thứ vô số âm thầm mắng mình không có chí khí. Nàng hít một hơi thật sâu, nói:"Lão gia, ta muốn đi ra ngoài một lát."
Ngô Thế Huân vẫn cúi đầu, hỏi:"Làm gì?"
"Mua đồ."
"Mua cái gì? Trong phủ không có sao?" Hắn tiếp tục cúi đầu.
"Vốn có, bây giờ không có." Nàng có chút tức giận.
"Cái gì vậy?"
"Trâm gài tóc." Nàng nói
Hắn ngừng tay, ngẩng đầu lên.
Lâm Duẫn Nhi không nói nữa, hắn nói:"Để quản gia gọi ông chủ tiệm trang sức trong thành vào trong phủ là được."
Nàng trả lời:
"Ngươi có thể gọi ông chủ toàn kinh thành tới sao? Ngươi có thể đem cửa hàng toàn kinh thành đến sao? Ngươi có thể đem hàng hóa toàn kinh thành mang đến Ngô phủ của ngươi sao? Nếu có thể, nếu ngươi thật muốn làm như vậy, cho dù có chi ta cũng không thèm."
Ngô Thế Huân nhìn nàng nửa ngày, đứng dậy.
Lâm Duẫn Nhi đang buồn bực, đã thấy hắn mang theo mùi hoa nhài lướt qua mũi nàng, đi ra ngoài cửa. Sững sờ một chút, chợt nhớ tới lời thủ vệ nàng mới phản ứng lại, đi theo hắn. Tới cửa, Ngô Thế Huân quay đầu nói với nàng:"Chỉ có một mình ngươi?"
Lâm Duẫn Nhi chột dạ, lại cố làm ra bộ dáng hợp tình hợp lý nói:
BẠN ĐANG ĐỌC
EDIT [SEYOON | LONGFIC | MA] - TƯỚNG CÔNG LÀ THÁI GIÁM TỔNG QUẢN
FanfictionTác giả:Thanh Đình Thể loại:Ngôn Tình, Sắc, Cổ Đại Nguồn:DĐ Lê Quý Đôn Giới thiệu: Đường đường là con gái Lâm gia, thế nhưng hôn sự của nàng lại trở thành trò cười của cả kinh thành. Nàng phạm vào tội khi quân vì đã giả bệnh trong đợ...