Trên đường về Ngô phủ, Ngô Thế Huân hỏi:
"Nàng làm thế nào mà ra ngoài được?"
Lâm Duẫn Nhi không rõ sao Ngô Thế Huân lại nhàn nhã vô sự như vậy, cũng không thấy hắn lo lắng chút nào. Nàng còn lo chuyện Phác Thái Nghiên, an nguy của Ngô Thế Huân, nghe thấy câu hỏi của hắn, không yên lòng đáp: " Lấy ngọc bội ở ngăn tủ."
"Đưa ta." Hắn nói.
Nhìn hắn đưa tay ra, nàng mới hiểu được vừa rồi hắn hỏi cái gì, lập tức đè ngọc bội trong lòng, nói: "Không đưa."
Ngô Thế Huânkhông nói gì, lập tức đi đến cửa lớn.
A? Hắn dễ dàng buông tha cho nàng vậy sao? Lâm Duẫn Nhi nghĩ, cùng hắn đi vào trong phủ.
Trở về phòng, hắn đóng cửa lại, chậm rãi đi vào, Lâm Duẫn Nhi đang muốn thương lượng với hắn chuyện bí mật bị lộ, không ngờ hắn lập tức xông lên, đưa tay vào ngực nàng tìm kiếm.
Nàng lập tức phản ứng lại, nắm chặt ngọc bội nói:"Đây là của ta, không được lấy!"
"Có nhầm không, là của ta." Hắn nói, sau đó giữ thắt lưng của nàng không cho nàng chạy, đưa tay vào trong lòng nàng lấy ngọc bội.
"Sao chàng có thể làm như vậy, cậy mạnh bắt nạt người!"
"Mau đưa đây, nếu không đưa ra đây ta sẽ xử nàng tội trộm cắp."
"Tốt tốt, ta trộm, chàng bỏ ta để cho ta về......" Lâm Duẫn Nhi nói xong, đột nhiên nôn khan một trận, nàng vội bưng kín miệng.
"Làm sao vậy?" Ngô Thế Huân hỏi.
Lâm Duẫn Nhi lắc đầu, nói: "Dạ dày có chút khó chịu. Nhất định là do bị chàng chọc tức."
Ngô Thế Huân nói: "Vậy sao? Nàng đem ngọc bội trả cho ta, ta sẽ không chọc tức nàng."
"Không được --" Lâm Duẫn Nhi nằm lên giường, kêu lên: "Dạ dày ta lại đau, muốn nghỉ ngơi, chàng đừng nói chuyện với ta."
"Không đưa, ta nói với thủ vệ ngoài cửa là được. Ngọc bội coi như không tính."
"Cái gì? Không được!" Lâm Duẫn Nhi vừa hô lên, cửa có người nói:"Lão gia --"
"Vào đi."
Quản gia đẩy cửa vào, nói: "Lão gia, người Lâm phủ tới. Đã để cho hắn chờ ở tiền viện."
Ngô Thế Huângật gật đầu, quản gia đi ra ngoài, quay đầu, Lâm Duẫn Nhi đã đứng lên bắt đầu sửa sang lại quần áo. Đợi nàng sửa soạn xong, hai người đi ra cửa.
Người đến là một gia đinh ở Lâm phủ, quỳ gối trước mặt Lâm Duẫn Nhi cùng Ngô Thế Huânnói: "Cô gia, tiểu thư, phu nhân bệnh nặng, rất nhớ tiểu thư, sai tiểu nhân đến bẩm báo một tiếng, xem hai ngày này tiểu thư có thể về Lâm phủ gặp phu nhân một chút hay không."
"Cái gì, mẹ bệnh nặng? Bệnh gì?"
"Phong hàn, từ ngày tiểu thư đi liền nằm trên giường.""Được, ta......" Lâm Duẫn Nhi vừa mới mở miệng, Ngô Thế Huân liền nói: "Đi nói cho Nhạc phụ Nhạc mẫu, ngày mai phu nhân sẽ về thăm Nhạc mẫu."
"Vâng, đa tạ cô gia."
Gia đinh Lâm phủ đi rồi, Lâm Duẫn Nhi lo lắng, quýnh lên, dạ dày không thoải mái, vội chạy ra ngoài phòng, nôn ra một ngụm nước chua.
Ngô Thế Huân đi đến bên người nàng nói:"Sao lại nghiêm trọng như vậy, để đại phu đến xem một chút đi."
"Quên đi, chờ ngày mai thăm mẹ về rồi nói sau, hôm nay ta không có tâm tình."
Sáng sớm hôm sau, Lâm Duẫn Nhi liền đi tới Lâm phủ."Cha, mẹ thế nào rồi?" Lâm Duẫn Nhi sốt ruột hỏi.
Lâm Thịnh Mẫn vội nói:
BẠN ĐANG ĐỌC
EDIT [SEYOON | LONGFIC | MA] - TƯỚNG CÔNG LÀ THÁI GIÁM TỔNG QUẢN
FanfictionTác giả:Thanh Đình Thể loại:Ngôn Tình, Sắc, Cổ Đại Nguồn:DĐ Lê Quý Đôn Giới thiệu: Đường đường là con gái Lâm gia, thế nhưng hôn sự của nàng lại trở thành trò cười của cả kinh thành. Nàng phạm vào tội khi quân vì đã giả bệnh trong đợ...