Đến Ngô phủ, lại có một đống người đứng chờ ngoài cửa. Lâm Duẫn Nhi sau một thời gian cũng đã quen làm Ngô phu nhân vậy nên rất tự nhiên đi theo Ngô Thế Huân. Đi ngang qua hoa viên, hắn đột nhiên ngừng lại.
Mọi người xung quanh đều dừng lại, nhìn hắn nghiêng đầu, đi đến bên đường lấy ra một tờ giấy từ trong bụi hoa.
Nhìn thấy tờ giấy kia, tim Lâm Duẫn Nhi như ngừng đập. Ai ngờ đến tờ giấy bị gió thổi đi vẫn còn ở trong viện chưa bị người khác dọn đi, còn cố tình bị hắn tinh mắt thấy được!Ngô Thế Huân nhìn tờ giấy, nhàn nhạt hỏi:"Ai viết?"
Quản gia đứng bên cũng thấy mấy chữ trên tờ giấy, mặt lập tức biến sắc. Ngô Thế Huân lại hỏi một tiếng, mọi người bên cạnh cúi đầu không trả lời, quản gia liền nháy mắt gọi một hạ nhân tới, nhỏ giọng nói:"Gọi tất cả mọi người đến, lão gia có chuyện muốn hỏi." Những lời này của hắn mặc dù không lớn, nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh như này chỉ sợ là không ai không nghe được.
Tim Lâm Duẫn Nhi đột nhiên đập mạnh, không biết nên làm gì bây giờ.
Chỉ chốc lát sau, tất cả người trong phủ đều bị gọi tới. Lâm Duẫn Nhi thấy Ngô phủ có nhiều người như vậy, trong lòng lập tức buông lỏng. Nhiều người như thế, nàng không thừa nhận, hắn cũng sẽ không làm gì được, dù sao cũng không có chứng cớ. May mắn là hắn chưa thấy qua chữ nàng viết.
Bọn hạ nhân đều đứng thẳng, quản gia hỏi vài lần không có kết quả không biết xử trí thế nào đành đứng sang một bên nhìn sắc mặt Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân mím môi, nhìn chung quanh một vòng, nói:"Hạ nhân chưa được một năm công kì mỗi người mười đại bản, đánh tới dưới cấp bậc quản gia. Không có người thừa nhận sẽ đánh lại từ đầu, khi nào có người thừa nhận thì ngừng."
Chút đắc ý trong lòng Lâm Duẫn Nhi bị Ngô Thế Huân "Bốp" một tiếng đánh cho nát bét.
Hắn lại muốn đánh tất cả mấy chục hạ nhân này vài lần!
Hắn thà rằng giết nhầm một trăm, không thể buông tha một người!
Hắn...... Thật độc ác!Bốn phía không ai dám nói, chỉ có một đám hạ nhân tự động quỳ xuống, sau đó nằm xuống đất. Bao gồm cả cô bé cười còn có hai lúm đồng tiền - Minh Tố.
Đã có người đi lấy gậy, Lâm Duẫn Nhi hít sâu một hơi, mở miệng nói:"Đừng ép bọn họ, là ta viết."
Nàng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng.
Ngô Thế Huân bình tĩnh hỏi:"Vậy sao?"
"Đúng." Lâm Duẫn Nhi đáp rõ ràng.
"Viết cái gì?"
"Là ngươi để cho ta nói đấy nhé." Lâm Duẫn Nhi dường như muốn trăn trối trước lúc chịu chết, nói : "Thái giám chết bầm, tiểu nhân, biến thái...... Đằng sau có chút không nhớ rõ, hình như là không biết xấu hổ, học nữ nhân bôi phấn thơm."
Ngô Thế Huân khẽ cười một tiếng, nói:"Còn có một câu giống nô tỳ hôm trước, ngươi nói xem...... Ta nên xử trí ngươi thế nào?"
Hắn lại có thể nhắc đến chuyện nha hoàn kia! Nói cách khác tội của nàng giống nha hoàn kia! Lâm Duẫn Nhi run lên, lại cố gắng trấn định nói: "Ngươi không thể lấy phương pháp ngày đó xử trí ta, ta là phu nhân của ngươi!" Cho dù hắn là thái giám, cho dù hắn không thích nàng, nhưng nói như thế nào bây giờ bọn họ là vợ chồng, hắn sao có thể vũ nhục thê tử của mình!
"Vậy sao, vậy ngươi nói xem ta nên xử trí ngươi thế nào?" Ngô Thế Huân nhìn nàng hỏi."Ta...... Ta là vì hiểu lầm ngươi mới như vậy, ta biết sai rồi, ngươi niệm tình ta vi phạm lần đầu, tha cho ta đi." Tuy biết hắn chẳng có mấy tế bào đồng tình, nhưng nhẹ nhàng cầu xin hắn vẫn tốt hơn chống đối hắn
Ngô Thế Huân nhìn nàng cười khẽ một chút, sau đó mở miệng nói:"Quản gia, trước mắt để cho phu nhân ở Tây lâu đi."
"Vâng, lão gia." Quản gia đáp.
Ngô Thế Huân nói xong câu này rồi bước đi, Lâm Duẫn Nhi đứng tại chỗ không biết nói gì. Nàng không biết trừng phạt này rốt cuộc là nhẹ hay là nặng, nàng có nên tranh thủ một chút hay không.
Chờ đến lúc quản gia đưa nàng đến chỗ gọi là Tây lâu, nàng mới biết được trừng phạt này còn nặng hơn nhiều so với tình huống tệ nhất nàng tưởng tượng.
Toàn bộ Tây lâu không có một ai, quản gia mang nàng vào phòng ở tầng hai, bên trong rất tối, trong phòng còn có mùi rất khó ngửi, thường thường còn có vài tiếng chuột kêu.
Quản gia không nói gì liền rời, lúc đi ra thì đóng cửa, sau đó Lâm Duẫn Nhi nghe được tiếng khóa cửa.
"Này, quản gia --" Vừa mở miệng, đã nghe thấy tiếng bước chân quản gia rời đi, Lâm Duẫn Nhi cũng biết đây là ý của Ngô Thế Huân, nói gì cũng vô dụng nên không gọi nữa.
Trong phòng có một cái có thể cho là cửa sổ, bị mấy tấm ván gỗ đóng đinh, phía dưới cửa còn có một lỗ nhỏ giống lỗ chó, sợ rằng ngay cả đầu trẻ con cũng tắc không chui ra được. Trừ những nơi đó thì không có chút ánh sáng nào lọt vào.
Lâm Duẫn Nhi nhìn bốn phía, cuối cùng tìm được một ngọn nến.
Châm ngọn nến, Lâm Duẫn Nhi nhìn quanh một vòng gian phòng mới, chỉ có giường, cái bàn cùng một cái bồn cầu. Nói cách khác, đây là không gian sống duy nhất của nàng.
Ngô Thế Huân đáng giận!Ngồi nhìn ngọn đèn, không có việc gì làm. Tiếng chuột kêu "Chít chít" là âm thanh duy nhất có thể làm bạn với nàng.
Lâm Duẫn Nhi hi vọng bây giờ mình có một chuỗi Phật châu, có một cái mõ, nàng làm đệ tử tục gia Phật môn cũng được. Tin Phật hàng ngày gõ mõ, tốt hơn ngồi không như vậy.
Cũng may chẳng bao lâu sau còn có người đưa cơm đến đây. Lâm Duẫn Nhi nghĩ, cuối cùng cũng có chút việc để làm.
Bát cơm được đẩy vào từ lỗ nhỏ, Lâm Duẫn Nhi cầm trong tay, soi dưới ngọn nến, hình như là thịt. Là thịt gì thì nàng không biết, nhưng ngửi mùi thật sự rất thơm. Thử ăn một miếng, có chút dị thường, hình như không phải thịt mới.
Ăn sẽ không bụng đau chứ?
Lâm Duẫn Nhi gạt thịt qua một bên, chỉ ăn cơm, lại thấy cái gì tròn tròn. Nàng để dưới ngọn nến nhìn, là tròng mắt!
Hơn nữa, tròng mắt kia lại như là...... mắt chó.
Nàng sợ hãi kêu một tiếng, sợ tới mức ném bát cơm xuống đất. Đột nhiên nghĩ ra, con chó này...... Chính là con nàng chém chết!
Khó trách thịt bị thay đổi mùi vị, đã chết hai ba ngày hắn còn lấy tới cho nàng ăn!
Thoáng chốc, cảnh tượng con chó lúc chết lại hiện lên trong đầu, Lâm Duẫn Nhi không khỏi có chút sợ hãi. Trong phòng rất tối, lại có chút mùi quỷ dị, nàng còn biết toàn bộ tầng này chỉ có một mình nàng, như vậy nàng sao có thể không sợ?
Trên mặt đất, con mắt kia lăn đến một bên, Lâm Duẫn Nhi không dám nhìn, cầm ngọn nến lui vào bên trong giường.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào dần dần lụi tắt, trời đã tối. Tim Lâm Duẫn Nhi vẫn đập thình thịch, nàng hít sâu tự nói không cần sợ, nhưng vẫn vô cùng khẩn trương.Trong bóng đêm, lỗ tai nàng dựng lên, nghe động tĩnh bốn phía. Lâm Duẫn Nhi chợt nghe thấy một âm thanh kỳ lạ, giống như gió thổi, lại giống như từ góc nào đó trong phòng vọng lại, giống tiếng nữ nhân khóc.
BẠN ĐANG ĐỌC
EDIT [SEYOON | LONGFIC | MA] - TƯỚNG CÔNG LÀ THÁI GIÁM TỔNG QUẢN
FanfictionTác giả:Thanh Đình Thể loại:Ngôn Tình, Sắc, Cổ Đại Nguồn:DĐ Lê Quý Đôn Giới thiệu: Đường đường là con gái Lâm gia, thế nhưng hôn sự của nàng lại trở thành trò cười của cả kinh thành. Nàng phạm vào tội khi quân vì đã giả bệnh trong đợ...