Chương 20 - Chuyện cũ

269 19 0
                                    


  Nói cách khác, hắn hạ quyết tâm muốn đẩy Lộc Hàm vào chỗ chết. Nếu không phải nàng cản độc châm, Lộc Hàm chắc chắn sẽ mất mạng.

"Ngươi thật sự tình nguyện chết vì hắn?" Hắn hỏi.

Nàng nằm ở trong ngực hắn cứng đờ, nói: "Ta...... không." Thật ra lúc ấy có chút không khống chế được cảm xúc, bởi vì sự tuyệt tình của hắn khi đó.

"Ngươi yêu hắn?" Hắn lại hỏi.

"Ta......" Nàng im lặng một lúc, nói: "Ta không biết."

Hắn không nói gì, nàng chủ động nói cho hắn tất cả về nàng cùng Lộc Hàm.

"Lúc ta tám tuổi, một vị bằng hữu của cha ta mang theo con trai đến nhà ta, cha bảo ta gọi người đó là Lộc bá bá. Con trai ông ấy tên Lộc Hàm, khi đó mười hai tuổi, bộ dáng quý khí mà lại cao ngạo, khiến cho ta cũng không dám nhìn thẳng. Khi bọn họ nói chuyện, ta cùng mẹ ta đều đứng ở bên cạnh, bởi vì khi đó mẹ của Châu Hiền còn chưa chết, vẫn là chính phu nhân, mẹ ta chỉ là thiếp, ta là thứ nữ vốn không có tư cách nói chuyện. Ngày đó, Lộc bá bá, cha, đại nương, cùng nói chuyện phiếm. Lộc công tử ngồi ở bên cạnh Lộc bá bá, Châu Hiền ngồi ở trong lòng đại nương. Ta và mẹ cùng hạ nhân đứng một bên.

Lộc bá bá nói, không bằng kết thông gia, để cho Lộc Hàm sau này trưởng thành lấy Châu Hiền. Cha ta rất cao hứng mà đồng ý. Không ngờ lúc này Lộc công tử nói:

'Nếu nhất định phải lấy, con muốn lấy nàng.' Ta ngẩng đầu, phát hiện hắn đang chỉ vào ta.

Khi đó mọi người đều sững sờ, sắc mặt đại nương rất không tốt, Lộc bá bá nói, tiểu hài tử đừng gây chuyện. Hắn lại nói, 'vậy con không cưới ai hết'. Cha dường như rất muốn thúc đẩy hôn sự này, liền lập tức nói: 'Như vậy cũng tốt, dù sao Duẫn Nhi là tỷ tỷ, theo lý phải gả đi trước.'

Cứ như vậy, ta đính hôn với hắn, bọn nha hoàn đều cười nói ta là phu nhân do chính Lộc công tử chọn. Về sau ta cũng không dám nhìn hắn, xa xa thấy hắn liền trốn đi nhưng trong lòng lại lén nghĩ về hắn.

Trước đây Châu Hiền thường tìm ta gây chuyện. Bởi vì nàng là tiểu thư con vợ cả, ta không dám chọc nàng, cho nên luôn là nàng đánh ta trốn. Ngày đó, nàng lại đánh ta, ta liền chạy. Ngay lúc nàng sắp đuổi kịp ta, Lộc công tử đột nhiên kéo ta ra phía sau hắn, nói: 'Thê tử của ta, ai dám đánh?'

Châu Hiền bị hắn dọa khóc, chạy đi tìm đại nương. Hắn quay đầu lại nhìn ta, ta cũng chạy. Đến ngày hôm sau, hắn cùng Lộc bá bá rời khỏi kinh thành.

Từ sau đó, trong lòng ta luôn nhớ đến hắn. Đến khi đại nương bệnh mà mất, mẹ ta trở thành chính thất, ta trở thành đại tiểu thư con vợ cả, đến khi cha ta nói cho ta biết, hôn sự của ta cùng công tử Lộc gia bị hủy, sau đó...... Ta biết tin tức cả nhà Lộc gia bị trảm.

Tối hôm đó, ta lén khóc.

Ngày hôm sau ta cùng mẹ đến miếu thắp hương, ta quỳ gối trước mặt Bồ Tát lén lút xin Bồ Tát có thể cho Lộc công tử cùng người nhà của hắn kiếp sau sống mạnh khỏe.

Sau này ta lớn, cha mẹ muốn ta thành thân, ta luôn lấy đủ loại lý do từ chối. Ta cũng không biết vì sao, chính là trong lòng luôn nhớ hắn, còn luôn nghĩ rằng hắn mới là phu quân tương lai của ta.

Ta không biết ta có thích hắn hay không, nhưng ta không muốn hắn chết, ta không thể tưởng tượng nếu phải nghe tin hắn chết một lần nữa ta sẽ như thế nào nữa." Nàng nói xong, hắn lại không đáp lời.


Nàng suy nghĩ có nên nói với hắn, nàng không biết mình có thích Lộc Hàm hay không, nhưng nàng biết nàng thích hắn?

Trong lòng do dự một hồi, vẫn chưa nói ra.

Hắn im lặng thật lâu, lâu đến nỗi trong lòng nàng vốn đang lo lắng cũng dần dần bình tĩnh, lâu đến nỗi nàng ở trong vòng tay ấm áp yên bình của hắn dần dần không chống đỡ được nhắm mắt lại.

Đêm hôm đó, nàng ngủ ở trong lòng hắn, cũng tỉnh lại trong lòng hắn.

Lúc nàng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn thấy hắn vẫn đang ngủ, lại có một loại ảo giác, cảm thấy đêm qua, bọn họ thật sự động phòng, nàng thành người của hắn.

Hắn mở mắt ra, nhìn hắn, nàng có chút e lệ cúi đầu xuống lại tựa đầu vùi vào trước ngực hắn.

Cảm thấy hắn chăm chú nhìn mình trong chốc lát, sau đó buông tay đang ôm nàng ra, dời chút khoảng cách sau đó ngồi dậy, xuống giường.

Trong lòng có chút mất mát nho nhỏ, Lâm Duẫn Nhi vừa định rời giường tự mình hầu hạ hắn mặc quần áo, lại nghe hắn gọi một tiếng: "Người đâu."

Nha hoàn chờ ở bên ngoài bưng đồ dùng rửa mặt tiến vào, thay hắn mặc quần áo, chải đầu.

Nàng nhìn mọi việc trước mắt, đột nhiên có cảm giác khó có thể tiếp cận hắn.

Sửa sang lại xong, hắn đi đến bên cạnh bàn, đổ số thuốc còn lại ra.

"Đây là thuốc giải còn lại." Chỉ thản nhiên nói một câu, sau đó đi ra cửa, không liếc mắt nhìn nàng một cái.

Ngày hôm qua, tất cả tựa như một giấc mộng của nàng mà thôi.

Ăn xong bữa sáng, hắn nói với quản gia: "Mang ta đi gặp kẻ hôm qua bắt được"

Trong lòng Lâm Duẫn Nhi kinh sợ, đột ngột ngẩng đầu, sau đó thấy hắn đang nhìn về phía nàng, biết hắn cho phép mình cùng đi, vội đứng dậy đi tới bên cạnh hắn.

Quản gia dẫn hắn đến nơi giam giữ Lộc Hàm, Lâm Duẫn Nhi đi theo phía sau hắn.

Nàng nghĩ, ngày hôm qua có lẽ hắn sẽ nghe lời cầu xin của nàng, nhưng hôm nay dường như sẽ không.

Vì sao, vì sao thái độ của hắn đối với nàng lại đột nhiên lạnh lùng như vậy? Bởi vì nàng nói chuyện có liên quan đến Lộc Hàm sao? Có phải nàng vốn không nên nói cho hắn những chuyện này hay không?

Nàng vẫn lén lút nhìn một bên sườn mặt của hắn, trong lòng vẫn không yên, vì mải nghĩ đến Lộc Hàm, không biết từ lúc nào đã đi tới trước một cái cửa đá.

Nàng ở Ngô phủ lâu như vậy, nơi này nàng chưa từng tới. Bởi vì từ xa đã có người gác, ngoại trừ hắn cùng người được hắn đặc biệt cho phép, không ai được phép tiến vào.

Quản gia ấn vào một viên Hồng bảo thạch trong Tinh trận đồ bên cạnh cửa, cửa đá liền mở ra, nàng và Ngô Thế Huân cùng nhau đi vào.

Ánh sáng bên trong thực mỏng manh, cho dù trên thạch bích hai bên có đốt đuốc nhưng vẫn có chút tối. Đi không bao lâu, nàng thấy Lộc Hàm ngồi ở giữa địa lao.

Trong lòng căng thẳng, bước chân không tự giác nhanh thêm một chút.

Quản gia mở cửa ra, Ngô Thế Huân cùng Lâm Duẫn Nhi đi vào.

Lộc Hàm đầu tiên là lo lắng nhìn Lâm Duẫn Nhi, sau đó mới chuyển tầm mắt đến Ngô Thế Huân. 

EDIT [SEYOON | LONGFIC | MA] - TƯỚNG CÔNG LÀ THÁI GIÁM TỔNG QUẢNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ