Chương 31

7.6K 334 27
                                    


"JungKook, tại sao lại còn ngồi ở đây."

JungKook ngẩn mặt nhìn HoSeok đang tiến về phía mình, trong bóng đêm lạnh lẻo, con người anh lại phát ra một thứ gì đó rất ấm áp khiến cậu chỉ muốn dựa dẫm vào hơi ấm đó. Đôi mắt hơi trùng xuống, cánh tay càng siết chặt hai đầu gối hơn.
"Thiếu gia... Anh vẫn còn thức sao."

Giọng JungKook rất nhỏ, dường như cậu cũng đã dần chìm vào giấc ngủ. Gương mặt cũng lờ đờ trông rất đáng yêu.

"Cậu đang hỏi ngược lại tôi đó à."
HoSeok đưa bàn tay chạm vào đỉnh đầu cậu, cảm thận cảm giác mát lạnh mềm mại như nước truyền vào lòng bàn tay thật thích thú.

JungKook cong môi cười
"HoSeok... Anh thật đẹp trai a~"

HoSeok bậc cười, cậu dám gọi tên anh... Đó là một điều cần phải trách phạt nhưng biểu cảm đáng yêu hiện tại của JungKook, anh đành tạm tha cho cậu vậy.
"Cậu muốn ngồi đây cho đến khi nào. Không mau vào phòng ngủ."

"Tôi không muốn vào phòng... rất đáng sợ."
JungKook ngã người nằm xuống sofa, đôi mắt ngây thơ khép lại. Trên môi vẫn giữ một nụ cười nhẹ đẹp đến mê người.

HoSeok ngưng động nhìn cậu, bộ dạng này của JungKook thật giống một thiên thần. Đôi mắt khép hờ yên bình, môi hé mở một chút cùng với nhịp thở đều đặn, làn da trắng mịn dường như trong suốt càng làm cậu trở nên yếu đuối hơn.
Môi cong thành một nụ cười, anh biết cậu đang nhớ đến chuyện ngày hôm qua mà không dám về phòng, xem ra nếu để cậu ở đây cả một đêm nhất định sẽ chết cóng. Sự thật lại càng muốn đem JungKook vào phòng mình.

HoSeok vươn tay ôm lấy cả thân thể cậu, nhẹ nhàng bế lên phòng. Anh cố gắng bước đi thật cẩn thận để không phải đánh thức cậu, biểu cảm trên gương mặt lúc này cũng trở nên thận trọng hơn.

JungKook có hé mắt, nhưng cậu lại tưởng rằng mình đang mơ khi nhìn thấy HoSeok, sau đó vô tư mỉm cười mà chìm vào giấc ngủ sâu.
Nếu như cậu đang mơ, thì cứ việc mơ đi. Hạnh phúc không có thật này cũng khiến cậu vui vẻ hơn. Mặc dù khi tỉnh dậy mọi chuyện sẽ trở lại như cũ.

Đặt JungKook lên giường. HoSeok lại trầm tư nhìn ngắm gương mặt của cậu một lúc rồi nằm xuống cạnh cậu. Anh kéo chăn đắp cho cả hai người.... Cuối cũng vẫn không chịu được mà ôm lấy JungKook vào lòng.
"Ngủ ngon, Kookie."

_________

Một đêm dài lại trôi qua, JungKook hé mắt thức dậy đã phát hiện được điểm kỳ lạ. Quay sang nhìn đã thấy HoSeok nằm bên cạnh, cậu phải dùng tay che miệng lại để không phải phát ra âm thanh. Cậu đang bị anh ôm chặt suốt một đêm nhưng không hề hay biết, JungKook còn ngủ rất ngon... Đêm qua trong mơ màng quả thật là có nhìn thấy anh nhưng cậu chỉ tưởng rằng mình đang mơ. Không ngờ vừa mới thức dậy lại nằm ngay cạnh anh như vậy. Còn trong tư thế như thế này.

Gương mặt của anh hiện ra trước mặt, JungKook im lặng nhìn một lát. Trái tim cậu bất chợt lại run động, đôi tay chạm nhẹ vào đôi mắt đang khép chặt của anh. JungKook vội vàng thu tay lại, cậu không nên làm vậy... Nếu như anh tỉnh lại nhất định sẽ khó chịu.

[AllKook] Từ Khi Nào (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ