Chương 21

6.7K 358 10
                                    

Buổi tối JungKook một mình trong phòng. Cậu lấy ra hộp y tế tự mình rữa vết thương, cậu không có một chút nào kinh nghiệm về chuyện này cho nên rất khó khăn.
Bàn tay hôm nay do phải lau sàn nhà cho nên đã rất nhanh sưng to hơn. Vết thương cũng nứt ra, máu không còn chảy nhiều nhưng cũng đủ làm cậu phải đau đớn, từ khi đặt chân đến đây cậu cũng không biết mình đã bị thương bao nhiêu lần nữa. Có lẻ đây chỉ là một vết thương nhẹ đối với cậu... JungKook đã từng trải qua rất nhiều lần đau đớn hơn thế này. Số lần cũng không thể đếm hết được.
Xét cho cùng thì... Cậu chính là bị đưa về đây để họ thi nhau mà lăng mạ hành hạ, Jeon JungKook cũng không biết được rằng sau này cuộc đời của mình sẽ như thế nào. Mãi mãi chôn chân tại đây hay là chết dưới tay họ sau vài ngày nữa.




"Làm gì vậy."    

Các anh mở cửa bước vào, nhìn thấy họ JungKook cũng không muốn trả lời vì cậu nghĩ rằng các anh thừa biết cậu đang làm gì. Không cần phải hỏi như vậy.

"Cậu bị điếc sao." 
SeokJin không kiên nhẫn lớn tiếng.

"Rữa vết thương."       JungKook hơi nhăn mặt vì hiện tại cứ chạm vào nơi đang rĩ máu lại đau đớn.

"Những thứ này ở đâu mà cậu có."   HoSeok nhìn lại hộp y tế có đầy đủ dụng cụ, còn có cả thuốc giảm đau được đặt trên bàn. Mà phòng cậu làm gì có những thứ này liền lập tức lên tiếng hỏi.

JungKook thở ra một hơi.
"Là anh WangGu đưa cho tôi."

<lại là cái thằng đó.>
Cùng chung một suy nghĩ, các anh tuyên bố từ bây giờ không còn muốn thân thiết với Doo WangGu nữa, nhắc đến đã thấy khó chịu trong lòng.

TaeHyung tiến đến nhìn bàn tay vụng về đang cố gắng tự mình băng miệng vết thương lại.
Trong lòng rất nhanh đã muốn đánh chết cậu vì độ ngốc nghếch đó.

"Nghe nói buổi sáng cậu tự ý đi lung tung. Còn ở cạnh người khác."

Jeon JungKook không muốn giải thích. Các anh cứ liên tục gieo những cái xấu lên người cậu, mặc cho cậu nói đến đâu họ đều không tin.


"Trả lời đi, hay là cậu thừa nhận."
TaeHyung nói thêm, anh dùng chân đá nhẹ vào chân cậu.

JungKook vẫn im lặng mà nhìn anh, cánh tay vẫn còn còn chưa băng bó xong, thật tình cậu cũng không biết phải làm như thế nào.

"TRẢ LỜI."       Kim TaeHyung cảm thấy hơi tức giận với thái độ đó của cậu, họ đang trả thì Jeon JungKook chứ không phải một đồ vật không biết phản ứng gì.

"Các anh còn muốn tôi giải thích như thế nào đây."
JungKook buông băng gạt trên tay, cũng không thèm nhìn lại vết thương của mình nữa.
"Cho dù tôi có nói thế nào các anh cũng không tin. Vậy thì muốn tôi nói để làm gì nữa."

Khóe mắt đỏ ngầu, JungKook như thế cũng đã can đảm lắm rồi mặc dù cậu không biết kết cuộc của mình như thế nào. Nhưng chóng lại một lần để sau này không phải hối hận vì chính mình đã quá hèn nhát.

Các anh hơi bất ngờ một chút, JungKook dù không phải quát tháo nhưng cậu chưa bao giờ dám đối đáp với các anh như vậy. Bất kể họ có nói câu nào cậu vẫn cuối đầu xin lỗi hay khóc lóc nói mình không có.

[AllKook] Từ Khi Nào (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ