Chương 90

277 6 0
                                    

  Đi ra khỏi Trừng gia, Nguyễn Đa vội vàng lấy điện thoại gọi cho Trần Hề, đương nhiên nàng không nói cho Trần Hề yêu cầu của Trừng Ca. Chỉ có nói, Trừng Ca đối với Nguyễn gia vẫn còn oán hận, không muốn thả người.

"Được, ta biết rồi, ta hiện tại đang ở cạnh cha ta. Cho dù như thế nào, hôm nay nhất định ta phải đem Tiểu Sương ra ngoài. Ngươi về nhà nghỉ trước đi, đợi khi nào nàng được thả ta gọi cho ngươi được không?" Trần Hề một bên nói chuyện điện thoại, một bên kiểm tra lại kết quả điều tra thuốc giả của bệnh viện Hồng Minh, biểu tình là nghiêm túc trước nay chưa từng có.

Cùng Trần Hề ngắt điện thoại, Nguyễn Đa liền về tới Nguyễn gia, vội vàng tắm rửa một cái, sau đó thay đổi một thân quần áo sạch sẽ quan trở lại bệnh viện. Tuy rằng thân thể đã mệt đến cực hạn, nhưng Nguyễn Đa vẫn không muốn nghỉ ngơi. Nàng cần chăm sóc Nguyễn Minh, cần chờ Nguyễn Ngô Sương trở về.

Hai giờchiều, thời gian Nguyễn Ngô Sương bị bắt vào thẩm vấn đã qua 24 giờ. Trần Hề chậm rãi tiến tới phòng giam Nguyễn Ngô Sương, nhìn đến người kia hốc mắt lại ướt. "Tiểu Sương, ngươi có khoẻ không?" Thanh âm hơi run run lộ ra cảm xúc, Nguyễn Ngô Sương ngẩng đầu nhìn Trần Hề, sau đó xả ra một chút cười bất đắc dĩ.

Mà Trần Hề hỏi xong câu này lại bắt đầu hối hận, có khoẻ không? Sao lại khoẻ được? Làm gì có thể tốt? Từ ngày hôm qua, Trần Hề cũng đã thấy được Nguyễn Ngô Sương hồn bay phách lạc. Trải qua cả đêm, loại trạng thái này không có một chút thay đổi, ngược lại càng thêm nghiêm trọng.

Cùng Nguyễn Ngô Sương làm việc nhiều năm, Trần Hề có thể cảm nhận được sự việc lần này mang lại đả kích lớn bao nhiêu, càng hiểu được sợ hãi trong lòng Nguyễn Ngô Sương. Nhìn người kia cuộn tròn thân thể trên chiếc ghế rách nát, Trần Hề kìm lòng không được tiến tới ôm nàng.

"Tiểu Sương, không sao hết, ta tới đón ngươi về. Tiểu Đa, còn có Nguyễn thúc thúc đều đang đợi ngươi, bọn họ đều rất nhớ ngươi, cho nên ngươi cũng phải tỉnh táo lại, hiểu không? Sự cố ca mổ lần này không thể hoàn toàn trách ngươi, ta đã có thể khẳng định, là có người đứng sau làm khó dễ. Mà mục đích là phá hoại ngươi, phá hoại Nguyễn gia." Trần Hề lời nói âm rơi xuống đất, là thật lâu trầm mặc. Toàn bộ phòng im đến doạ ngươi, giống như là một con mãnh thú đang chờ thời vồ mồi, giấu diếm sát khí.

Qua hồi lâu, Nguyễn Ngô Sương mới lại ngẩng đầu lên. Nhưng mà trong ánh mắt đã không còn loại hoảng sợ và tự ti, thay thế vào đó là phong kinh vân đạm. Loại cảm giác này làm cho Trần Hề không tự chủ được nghĩ đến Nguyễn Đa, người kia khi nghe mình nói như thế này, chẳng phải cũng lộ ra ánh mắt giống vậy sao?

Cái loại lãnh đạm này, giống như là đã nhìn thấu hết thảy, trải qua tang thương sau lột xác hồi sinh.

"Trần Hề, cám ơn ngươi, chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này." Nguyễn Ngô Sương nói xong, liền từ ghế đứng lên. Xoay xở thân mình có chút cứng ngắc, không chút do dự đẩy cửa mà ra. Mỗi khi đi qua một cảnh sát, Nguyễn Ngô Sương bên miệng đều mang theo ý cười trào phúng.

"Mặc kệ lần này là ai hãm hại Nguyễn gia, ta đều phải khiến hắn phải trả giá gấp trăm lần, thậm chí là vạn lần." Đây là Nguyễn Ngô Sương đứng trong cục cảnh sát nói câu cuối cùng, tuy rằng những lời này chỉ có Trần Hề nghe thấy, nhưng chứng kiến những lời này là có vô số người.

[BHTT][Edit] Tiên Thương Chi Luyến - Hiểu BạoWhere stories live. Discover now