Chương 104.2

1.3K 108 0
                                    

Hứa Tụ giống Lý Điềm, là người đại diện đã có bảy năm kinh nghiệm, hơn nữa còn từng đến nơi này.
Ngay cả Khổng Nhiên cũng có thể nhìn ra người trong thôn có chút không hợp lý, Hứa Tụ làm sao có thể không nhìn ra chút nào được.
Cho nên vẫn là Lạc Huyền Ca đánh giá thấp thế giới này, đánh giá thấp Hứa Tụ.

Lạc Huyền Ca trở lại phim trường, Khổng Nhiên lập tức chạy tới: "Cô đi đâu vậy? Tìm được Hứa tỷ không?"
Lạc Huyền Ca gật đầu, sau đó cầm nước lên, uống từng ngụm từng ngụm, giải khát xong liền nói: "Vừa rồi tìm được nàng, hỏi chút chuyện nên hơi lâu."
"Ừm, vậy được. Cô mau qua đó. Đạo diễn vừa bảo tôi đi tìm cô." Khổng Nhiên nhắc nhở.

Lạc Huyền Ca vội vàng đi tới bên cạnh đạo diễn, cung cung kính kính nói xin lỗi, lại bảo đảm về sau sẽ không để đoàn phim chờ đợi mình. Sắc mặt đạo diễn vốn có chút tức giận liền hòa hoãn hơn, cuối cùng mỉm cười: "Không sao không sao. Vừa mới đến không quen là bình thường, có gì không biết hỏi nhiều một chút."
Lạc Huyền Ca lập tức cười đáp lại, bắt đầu một lượt quay mới.
Lần này không xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn nào, toàn đoàn phim từ đạo diễn tới nhân viên bình thường đều tăng chút hảo cảm với Lạc Huyền Ca.
Dù sao cảnh vừa rồi có độ khó rất lớn, thậm chí đạo diễn đều đã chuẩn bị để làm đi làm lại mấy lượt. Không ngờ Lạc Huyền Ca ngoài dự kiến hoàn thành vô cùng xuất sắc.

Kết thúc buổi quay sáng, thời điểm nghỉ ngơi, Lạc Huyền Ca không tháo trang sức thay quần áo, những người khác mặc diễn phục nóng đến đầu đầy mồ hôi, mà cô thoải mái vui vẻ ngồi một bên ăn dưa hấu đoàn phim mua được từ thôn dân.
"Huyền Ca, có chuyện này tôi vẫn luôn muốn hỏi cô một chút. Mà cũng không biết có nên hỏi hay không." Khổng Nhiên cũng cầm một miếng dưa hấu đi tới bên cạnh Lạc Huyền Ca, ngồi xổm vừa ăn vừa không nhịn được tâm tình.

Lạc Huyền Ca nhướn mày nhìn nàng một cái: "Không nên hỏi."
"Này, cô còn chưa biết tôi muốn hỏi cái gì a." Khổng Nhiên ngẩng đầu nhìn Lạc Huyền Ca, thấy sắc mặt đối phương như cũ, bình tĩnh gặm dưa.
"Cô thật sự một chút cũng không tò mò tôi muốn hỏi cái gì?" Khổng Nhiên chưa từ bỏ ý định, nói tiếp.
Lạc Huyền Ca cũng không phản ứng nàng, yên lặng ăn dưa xong, tiện tay cầm lên kịch bản tùy ý lật một cái.

Khổng Nhiên thấy Lạc Huyền Ca không phản ứng, nàng đột nhiên ủ rũ, nói thầm: "Sao một chút cũng không như kịch bản a."
Lạc Huyền Ca cười khẽ, thân là Ma Giáo Giáo Chủ, tuy rằng có lòng hiếu kỳ nhưng cô đều có thể khống chế được. Dù sao trên giang hồ thường nói, biết càng nhiều lấy được càng ít, đến cuối cùng khả năng ngay cả mệnh cũng sẽ bồi đi vào.

Khổng Nhiên cũng mất hứng thú hỏi tiếp, bĩu môi đi lấy hai miếng dưa, thuận tiện đưa cho Lạc Huyền Ca, không ngờ người kia lắc lắc đầu cự tuyệt:
"Không ăn, cô giữ lại giải nhiệt đi."
Khổng Nhiên lập tức quên mất chuyện vừa rồi, ha hả cười nói: "Huyền Ca, tôi biết là cô tốt nhất."
"Ừm." Lạc Huyền Ca lật kịch bản, trong đầu tự động diễn luyện ra cảnh tượng miêu tả bên trong.

Kỳ thực những màn diễn này độ khó rất lớn, bất quá trong đoàn phim này trừ Lạc Giáo Chủ là người mới ra, tiền bối khác đều là nghệ sĩ lâu năm trong nghề, cũng từng hợp tác với nhiều cộng sự.
Cho nên bọn họ ở chung một chỗ đóng phim rất dễ dàng tìm được cảm giác diễn xuất, chỉ có một mình cô cần suy nghĩ dần dần.
Trương Dĩ Vân lúc này đã cởi ra diễn phục, dù sao hôm nay thật sự quá nóng, nàng cũng không ngại lát nữa đổi đi đổi lại phiền phức, chỉ muốn hiện tại có thể mát mẻ hơn.
Chậm rãi đi đến bên Lạc Huyền, Khổng Nhiên thấy vậy lập tức chuyển ghế tới cho nàng, Trương Dĩ Vân gật đầu cười cười, Khổng Nhiên tức khắc rơi vào trạng thái não bổ si mê.

[Hoàn] [BHTTღEDIT] Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ - Mộ Vũ Hề HềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ