Chương 104.1 Trong lòng biết rõ

1.5K 117 3
                                    

Hứa Tụ nhìn nàng, bật cười ra tiếng: "Sao? Cô bị con sói nhắm trúng rồi?"
"Không phải a Hứa tỷ. Tôi nói chính là sắc lang, không phải sói hoang." Khổng Nhiên luôn cảm thấy nơi này kì lạ, không giống thôn xóm trong trí nhớ.

Hứa Tụ trấn an: "Có thể là vừa đến một địa phương xa lạ, còn chưa quen lắm. Nghĩ thoáng một chút, nơi này không có gì bất ổn đâu. Thôn dân đều rất thân thiện."
"Tôi biết, nhưng mà......" Khổng Nhiên ngẫm nghĩ, lại phát hiện lưỡi mình cứng đơ, nói không nên lời muốn nói, cuối cùng cũng hết cách, lắc lắc đầu: "Dù sao, Hứa tỷ vẫn nên cẩn thận một chút. Trên đời này nào có người tốt người xấu tuyệt đối, cô đề phòng một chút nói chung không sai."
"Được được được, tôi nhớ rồi. Đi đưa Tiểu Lạc chút đồ ăn nóng đi. Cảnh quay đầu sắp kết thúc, sáng nay cô ấy ăn hơi vội, cũng không biết đã ăn no thật chưa."

Khổng Nhiên bỗng cười nói: "Hứa tỷ còn lo lắng Tiểu Lạc ăn chưa no a, không phải vẫn luôn nhấn mạnh nghệ sĩ cần khống chế dáng người sao?"
"Khoảng thời gian này phải luôn luôn ở đây, không nói đến hoàn cảnh gian khổ, phần lớn cảnh diễn đã đều là đánh nhau, không cần khống chế ăn uống nữa." Hứa Tụ cũng không phải muốn nghệ sĩ gầy xuống một cách hồ đồ.
Huống chi dáng người trước mắt của Lạc Huyền Ca rất hợp duyên đại chúng, nàng cũng sẽ không để Tiểu Lạc thay đổi nhiều, miễn cho phản tác dụng.

Lạc Huyền Ca đang quay phim liền quét mắt về phía Hứa Tụ, phát hiện bên cạnh nàng không có bóng dáng Khổng Nhiên, mà Hứa Tụ cũng chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Nháy mắt ngẩn ra, đột nhiên Trương Dĩ Vân hô ngừng, đạo diễn ngẩn người một chút lập tức dừng quay.
Trương Dĩ Vân tiến lên nói với Lạc Huyền Ca: "Người trẻ tuổi, thời điểm công tác không cho phép nghĩ những chuyện không liên quan."

Lạc Huyền Ca nghe vậy, vô cùng chấn động ngây ngẩn, Trương Dĩ Vân tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ đối phương, nàng cười cười: "Tôi không biết thuật đọc tâm gì cả, bất quá đã thông suốt mỗi một nhân vật mà thôi. Cô sững sờ ở thời điểm không nên ngây ngẩn, là chưa hoàn toàn phân tích được nhân vật, hay là vừa rồi nghĩ chuyện khác?"
"Tôi, thực xin lỗi!" Lạc Giáo Chủ lần đầu tiên đỏ mặt, mình đúng là vì Hứa Tụ rời khỏi mà mất tập trung, bất quá bị người trực tiếp chỉ ra như vậy, trong lúc nhất thời Lạc Huyền Ca lộ ra biểu tình lúng túng.

Trương Dĩ Vân cười khẽ: "Không sao, lần tới phải nghiêm túc cẩn thận."
Đạo diễn nghe hiểu, bắt đầu quay chụp một vòng mới.
Lần này Lạc Huyền Ca tuy rằng lo lắng Hứa Tụ, nhưng cũng không tiếp tục phân tâm đi nghĩ những chuyện khác, chỉ dùng nội lực lưu ý một chút động tĩnh trong thôn.

Chờ cảnh diễn kết thúc, Lạc Huyền Ca dự định lập tức đi tìm Hứa Tụ.
Khổng Nhiên đưa thức ăn tới, lại thấy Lạc Huyền Ca hoang mang rối loạn rời khỏi, nàng vội vàng hô: "Này, cô đi đâu a?"
"Hứa tỷ đâu? Nàng ở đâu?" Lạc Huyền Ca cũng không tiếp nhận đồ ăn trợ lý đưa tới, lại hỏi nàng về Hứa Tụ.

Khổng Nhiên lắc đầu: "Không biết, hẳn là về nghỉ ngơi rồi. Dù sao bây giờ nàng ở lại cũng chẳng có việc gì. Không cần lúc nào cũng trông chừng cô."
"Vậy tôi đi tìm nàng một chút." Lạc Huyền Ca luôn cảm thấy đã xảy ra chuyện, nói qua với Khổng Nhiên xong liền lo lắng rời đi.
Chờ Lạc Giáo Chủ vào thôn liền thấy một nữ nhân bỗng lao ra, trên trán dính máu đứng trước mặt mình, lẩm bẩm một hồi, còn không ngừng đưa tay chỉ một gian nhà cũ nát.

[Hoàn] [BHTTღEDIT] Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ - Mộ Vũ Hề HềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ