Mắt thấy Hứa Như sắp ngã xuống đất, An Nhược Thủy ở bên cạnh vội vàng đỡ nàng, lại không ngờ Hứa Như phản ứng rất lớn, tựa như là bị ác quỷ đòi mạng, lập tức đẩy An Nhược Thủy ra, cả người run rẩy cuộn tròn trong góc tường.
An Nhược Thủy bị đẩy mạnh đến độ lảo đảo suýt nữa té ngã, Lạc Huyền Ca nhanh tay đỡ nàng, ánh mắt tức giận nhìn về phía Hứa Như: "Cô!"
Mọi người cũng đều nhìn ra Hứa Như giờ phút này thực sự kỳ quái, An Nhược Thủy ngầm nhéo tay Lạc Huyền Ca, ý bảo không cần hành động thiếu suy nghĩ.Mạnh Tiểu Manh vội vàng từ trên giường bệnh bò xuống, đi đến bên cạnh Hứa Như. Thoạt nhìn rất giống dựa vào gần nhau nhưng kỳ thực là không gần: "Chị? Đừng sợ, không có việc gì không có việc gì. Đều đã qua rồi, sẽ không có gì phát sinh ngoài ý muốn nữa."
Hứa Như vẫn chưa hồi phục, mồ hôi lạnh thấm đẫm trên trán, từng đợt kinh hồn táng đảm.
Lý Điềm vội vàng nói: "Chúng ta là người ngoài, cũng đừng quấy rầy ở chỗ này nữa, để chị em các nàng ở chung với nhau đi."
"Ừm, vậy chúng tôi đi trước." An Nhược Thủy cầm tay Lạc Huyền Ca: "Đi thôi."Lạc Huyền Ca không yên tâm, nhìn Mạnh Tiểu Manh một cái: "Chúng tôi đi trước, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi."
"Ừm." Mạnh Tiểu Manh tùy ý lên tiếng, sau lại như nghĩ tới điều gì, nói với Lạc Huyền Ca: "Tôi muốn yên lặng một chút."Lạc Huyền Ca gật đầu, ra khỏi phòng bệnh liền nhắn tin cho Bạch Liễu và Giang Ý Hàm.
Ý của Mạnh Tiểu Manh là không muốn nhiều người biết tình trạng của chị mình, lại không hay trong lúc vô tình đã khiến cho Hứa Như bỏ lỡ dịp tương ngộ với Bạch Liễu.Đám người Lạc Huyền Ca đã đi ra khỏi phòng bệnh nhưng Trương Mạn Mạn vẫn ở đó. Lý Điềm thầm mắng một tiếng, thật không có nhãn lực lại còn ngu xuẩn, bất quá ngoài mặt lại cười nịnh nọt: "Trương tiểu thư không muốn rời đi với chúng tôi hay sao?"
Trương Mạn Mạn vẫn luôn nhìn chằm chằm Hứa Như, đáy mắt ẩn giấu giãy giụa và thống khổ. Nàng nhắm mắt, đến khi mở ra thì đã khôi phục sự thanh ngạo trước kia, cực kỳ giống Bạch Liễu.
"Cùng đi thôi." Trương Mạn Mạn tuy là trả lời Lý Điềm nhưng không hề nhìn về phía nàng, ba chữ nhẹ nhàng ấy lại khiến Lý Điềm không khỏi có chút run sợ.Ở trong thang máy, An Nhược Thủy vẫn gắt gao nắm chặt bàn tay của Lạc Huyền Ca, mà người đứng bên trái nàng chính là Trương Mạn Mạn.
An Nhược Thủy đánh giá Trương Mạn Mạn, vừa lúc tầm mắt của Trương Mạn Mạn cũng đảo quanh nàng và Lạc Huyền Ca.
Còn Lý Điềm thì tận lực thu mình vào trong góc tường, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của bản thân đến mức thấp nhất."Thế nào mà Trương tiểu thư lại đến bệnh viện đây?" An Nhược Thủy hỏi thử một chút, rốt cuộc ở màn thi đấu đó, hành vi Trương Mạn Mạn gài bẫy Mạnh Tiểu Manh thật sự là quá rõ ràng. Nhưng lại rõ đến mức quá phận như thế, cho nên An Nhược Thủy cảm thấy chuyện không đơn giản như mình tưởng tượng.
Trương Mạn Mạn cong cong khóe môi: "Sao? Chẳng lẽ cô đến được, mà tôi lại không thể?"
"Đương nhiên không phải." Nói xong, An Nhược Thủy liền im lặng, không gian nhỏ hẹp trong thang máy tựa hồ thêm phần áp lực. Lạc Huyền Ca đột nhiên ho khan một cái, làm khí thế của Trương Mạn Mạn lập tức yếu đi. Cho tới nay, Trương Mạn Mạn cũng không thể quên ngày đó, Lạc Huyền Ca phóng sát khí với mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn] [BHTTღEDIT] Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ - Mộ Vũ Hề Hề
HumorQT: Mía Ngố (miango11) Editor: RubyRuan96 Thể loại: Cường cường, giới giải trí, cổ xuyên kim, hài, ngọt văn Tình trạng: Hoàn 145 chương chính văn CP: Lạc Huyền Ca x An Nhược Thủy *Post tại Wattpad, vui lòng không mang truyện đi trước khi hỏi ý kiến...