Chương 23: Ngốc Nhân Đích Thị Là Nàng

4.4K 160 4
                                    

Hiên Viên Hạo Thành thật cẩn thận giúp đỡ Tô Mộ Tịch hồi Thần Hi cung, ngay cả Hoa Ngữ muốn chạm Tô Mộ Tịch một chút cũng không cho. Làm cho Tô Mộ Tịch dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: "Hạo Thành, Tịch nhi thật không có việc gì, chàng đừng lo lắng." Tịch nhi nhất định là an ủi của hắn, té ngã xuống đất như vậy làm sao có thể không có việc gì!

Hiên Viên Hạo Thành mặt nhăn nhăn thành bánh bao hờn nói: "Tịch nhi, không thể nói dối , nàng khẳng định rất đau." Nói xong, bĩu môi, bá đạo học theo bộ dáng của phụ hoàng ngày thường thật cẩn thận thổi cho mẫu hậu, giúp đỡ Tô Mộ Tịch chậm rãi hướng Thần Hi cung đi.

Thấy hắn vẻ mặt chấp nhất, Tô Mộ Tịch cũng liền cùng hắn đi, mặc hắn giúp đỡ, chỉ cần hắn không vì chính mình khóc, làm cái gì cũng tốt. Tiểu đứa ngốc này, cũng thật là làm nàng đau lòng.

Trở lại Tây điện, Hiên Viên Hạo Thành lôi kéo Tô Mộ Tịch đến nội điện, kiên quyết kéo nàng đến trên giường: "Tịch nhi, mau ngủ đi, tỉnh ngủ sáng mai đứng lên sẽ không đau." Nói xong, liền đem chăn kéo qua, nghiêm túc đắp lên người Tô Mộ Tịch.

Tô Mộ Tịch nhăn nhó đỏ mặt, nàng còn không có tắm rửa đâu. Nhưng Hiên Viên Hạo Thành một lòng vì Tô Mộ Tịch bị thương, không chú ý được Tô Mộ Tịch không được tự nhiên, nhẹ nhàng vỗ chăn, mềm nhẹ dỗ Tô Mộ Tịch ngủ. Mỗi lần hắn sinh bệnh không thoải mái, mama đều chiếu cố hắn như vậy, Tịch nhi đối với hắn rất tốt, hắn cũng muốn đối với Tịch nhi hảo.

Tô Mộ Tịch nhìn hành động ngốc nghếch đáng yêu của hắn, trong lòng giống được rót một dòng nước ấm, ấm áp ôn nhu, còn có một chút, ê ẩm. Nhất thời không biết nên làm gì phản ứng mới tốt, chính là cười nhìn Hiên Viên Hạo Thành. Hiên Viên Hạo Thành cảm nhận được Tô Mộ Tịch nhìn mình chăm chú, liền quay đầu tươi cười ngây thơ với nàng một cái. Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Hiên Viên Hạo Thành ngượng ngùng đỏ mặt, Tịch nhi vì sao còn không ngủ, sao cứ mãi nhìn hắn a?

Tịch nhi cứ nhìn hắn như vậy làm hắn thật thẹn thùng nga: "Tịch...Tịch nhi, nàng mau nhắm mắt lại ngủ ." Hiên Viên Hạo Thành bất mãn than thở, lấy cớ che giấu chính mình ngượng ngùng.

Tô Mộ Tịch quyết định đêm nay làm một tiểu cô nương sáu tuổi, bĩu môi tuỳ hứng nói: "Tịch nhi không ngủ, Tịch nhi muốn xem Hạo Thành." Lời vừa ra khỏi miệng, mang theo âm điệu của đứa nhỏ sáu tuổi. Tô Mộ Tịch cảm thấy chính mình nổi lên một tầng da gà. Nhưng mà nhìn đến Hiên Viên Hạo Thành trên mặt biểu tình ngượng ngùng, lại cao hứng, nghịch ngợm chớp chớp đôi mắt, rất vô tội nhìn Hiên Viên Hạo Thành.

"Tịch nhi ngủ không được sao? Kia Thành nhi kể chuyện xưa cho nàng nghe được không?" Hiên Viên Hạo Thành nhìn Tô Mộ Tịch đôi mắt sáng ngời, hưng phấn mà đề nghị. Thành nhi thích nhất nghe Đinh mama kể chuyện xưa, không biết Tịch nhi có thích hay không?

Nếu là Thành nhi kể chuyện xưa, Tịch nhi liền ngoan ngoãn ngủ, kia liền tốt lắm.

"Thì ra Hạo Thành còn có thể kể chuyện xưa a! Kể thôi, Tịch nhi nghe." Phốc, phỏng chừng là từ Đinh mama nơi đó nghe đi!

Tuy biết như thế, Tô Mộ Tịch vẫn là thực nể tình, chớp lông mi thật dài, đôi mắt chớp mở nhìn Hiên Viên Hạo Thành.

Trùng Sinh Chi Ngốc Phu Quân - Phượng VânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ