Tôi cố kìm lại tiếng nức nở, cắn môi để không òa khóc
- Vậy nên tao mới không muốn cho mày biết, sợ nhìn thấy mày bao nhiêu dũng khí tao bỏ ra đều tan biến, không muốn xa mày.
Tôi cúi đầu dùng tay áo lau sạch nước mắt, kì lạ là càng lau nước mắt càng liên tục lăn dài. Tôi muốn cười thật tươi tiễn biệt Jisoo, muốn nó an tâm rời đi, vậy nên
- Vậy nên phải cười thật tươi, sau này có phải không gặp lại nữa đâu? Có thể liên lạc thường xuyên mà.
- Ừm!
Jisoo gật đầu, đẩy tôi sang cho Jungkook giọng điệu chán ghét
- Bây giờ tao giao mày cho Jungkook, sau này bị hắn bắt nạt tao cũng không còn cách nào giúp đâu.
Lúc sau không yên tâm lại hung hăng kéo cổ áo Jungkook
- Nói cho cậu biết nếu không chăm sóc tốt Chaeyoung tớ dù có ở xa ngàn dặm cũng sẽ có cách khiến cậu chết không kịp hối.
- Tớ biết! Đi đường bình an.
- Không cần biết cậu có ý định gì, đừng làm tổn thương Chaeyoung nếu không cậu dùng cả đời này để hối hận cũng không được.
Jisoo qua loa ôm lấy Jungkook nhân cơ hội cảnh cáo dọa cho Jungkook méo xẹo.
Jungkook đưa tôi túi socola được gói cẩn thận, hắn cầm theo từ lúc nào tôi cũng không biết, là socola tôi nói muốn chuẩn bị cho Jisoo.
- Jisoo, quà valentine, tặng trước cho mày.
Jisoo nhận lấy gói quà, khóe mặt phủ một tầng nước, cúi người hôn lên trán tôi, giọng như sắp vỡ ra
- Chaeyoung phải hạnh phúc nhé, tình yêu của tao.
- Ừm, mày cũng phải hạnh phúc!
Người phụ nữ khi nãy đi về phía chúng tôi hơi cúi người nói
- Tiểu thư chúng ta phải đi rồi
Nụ cười chua xót giễu cợt thoáng hiện trên môi Jisoo, nó khẽ gật đầu.
Jisoo xoay người giơ tay chào dứt khoát rảo bước đi, khuyên tai chữ thập khẽ lay động ánh lên một tia sáng bạc rực rỡ, tôi đưa tay chạm vào hoa tai của mình mỉm cười nhìn theo nó.
***
Có người nào đó lao về phía Jisoo vừa đi, va vào người tôi vội vàng đến mức không quay đầu lại xin lỗi, người đó đuổi theo một đoạn có lẽ xác định không đuổi kịp, khum tay hét lên
- Kim Jisoo tôi đợi cậu, dù bao lâu cũng nhất định sẽ đợi cậu.
Bước chân Jisoo hơi khựng lại, không quay đầu nhìn vẫn kiên quyết bước đi. Người vừa hét lên không cần nhìn cũng biết là Taehyung, chắc chắc Jungkook là người gọi tới.
Taehyung quay người nhìn tôi rõ ràng rất đau lòng lại cố mỉm cười, nụ cười bi thương.
- Bạn của cậu tuyệt tình thật đấy
Phải, tuyệt tình thật đấy.
Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng Jisoo nữa tôi mới ngã khụy xuống đất không quan tâm đây là đâu gào khóc một trận.