Lần này Lưu Chí cũng theo tới, xa xa liền nhìn thấy Thiệu Trạch mỉm cười ngồi cầm tách trà, trông rất bình yên và xinh đẹp. Trong lòng anh khẽ chấn động, đây thật sự là Thiếu Chu? Mặt mũi thay đổi là do bị bom nổ?
Lưu Chí vội vàng xuống xe, đánh giá người này ở khoảng cách gần, sau đó liền nhanh chóng bác bỏ. Ban đầu người này cho anh cảm giác rất giống Lý Thiếu Chu, thế nhưng nhìn kỹ lại thì có chút khác biệt. Người này có nhuệ khí được thu vào bên trong, không có yếu đuối như Thiếu Chu.
Lưu Chí nhìn Lý Cố, sau khi hắn thấy người liền chăm chú nhìn vào Thiệu Trạch khiến anh không khỏi thở dài, thầm nghĩ hôm nay nhất định Lý Cố phải thất vọng rồi.
Lý Cố không nói một lời liền bước tới, rốt cuộc dời ánh mắt, gật đầu với Cảnh Hạo xem như chào hỏi.
Cảnh Hạo quan sát phản ứng của Lý Cố, Lưu Chí và Thiệu Trạch. Hắn phát hiện ngoại trừ Lưu Chí lộ ra chút thất vọng thì hai người còn lại chỉ là hờ hững và thản nhiên, căn bản nhìn không ra cảm xúc nào khác. Cảnh Hạo mời họ ngồi, trên mặt chẳng hề có chút mất tự nhiên khi lời nói dối bị vạch trần, biết rõ mà còn cố hỏi “Sao anh lại có thời gian rảnh rỗi tới đây vậy?”
“Có chút việc.” Lý Cố cũng không vòng vo với Cảnh Hạo “Tạo thuận lợi cho tôi, tôi muốn nói chuyện với một mình cậu ấy.”
Cảnh Hạo nhướn mày, nhìn qua Thiệu Trạch “Hai người quen nhau?”
Thiệu Trạch thành thật lắc đầu, dừng một chút, trong sáng bổ sung “Nhưng mà nếu anh Lý muốn nói chuyện với tôi, tôi cảm thấy…”
Trong nháy mắt Cảnh Hạo hiểu ra Thiệu Trạch chẳng những không bài xích với đề nghị của Lý Cố mà trái lại y còn muốn nhân cơ hội này vét tiền trên người Lý Cố. Tên khốn này thật sự quá thông minh, lỡ mà cho y cơ hội, có khi còn chạy mất dạng. Cảnh Hạo lập tức cắt ngang “Trà của em sắp nguội rồi đấy.”
Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái, biểu tình vô tội, Cảnh Hạo ngồi đối diện với y, ánh mắt ôn hòa tới kỳ lạ, miệng thì cười nhạt. Thiệu Trạch lập tức thức thời uống trà, ngoan ngoãn vô cùng. Cảnh Hạo rất vừa lòng, nói với Lý Cố “Cậu ấy nhát lắm. Tôi sợ anh làm cậu ấy sợ, có chuyện gì cứ nói tại đây đi.”
Tuy Thiệu Trạch chỉ nói nửa câu, nhưng cũng đủ để hai người nghe rõ. Đáy lòng Lưu Chí trầm xuống, nghĩ thầm, giọng của người này không giống Thiếu Chu, xác suất là Thiếu Chu lại nhỏ đi vài phần.
Sắc mặt Lý Cố lại không thay đổi, nhàn nhạt mở miệng “Đây là nhà anh, anh có thể nhìn từ xa.” Ngụ ý vẫn là muốn nói chuyện riêng với Thiệu Trạch. Cảnh Hạo nhìn hắn, vô cùng kinh ngạc, Lý Cố cũng không phải tới bắt trộm, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Thiệu Trạch cũng rất muốn biết ý đồ Lý Cố tới đây, y liền buông tách trà, muốn trao đổi với ông chủ Cảnh, nói với hắn y có thể tự chăm sóc mình, nhưng y vừa nhìn qua liền cảm nhận trên đầu mình có thêm một bàn tay, là Cảnh Hạo xoa đầu y, ôn hòa trấn an “Đừng lo, anh ở với em.”
Thiệu Trạch “…”
Thiệu Trạch phát hiện lực tay trên đầu tăng lên, y lập tức cảm ơn “Cảm ơn, anh quá săn sóc rồi.”
BẠN ĐANG ĐỌC
[ABO - Hoàn] Bất Báo
RomanceThể loại: Hiện đại, hắc bang, thế giới ABO, chủ thụ, cường cường, sinh tử,1×1, HE Cặp đôi: Cảnh Hạo x Thiệu Trạch ========= Văn án Năm đó, Thiệu Trạch bộc lộ hết tài năng trong rất nhiều nhân tài, hoàn thành khảo hạch của cấp trên một cách hoàn hảo...