Chương 1

7.7K 280 2
                                    

Edit: Raph

Beta: Hallie

---

Cành thưa ngả bóng dập dìu, vầng trăng đong đưa, vằng vặc như nước, chìm vào ánh hoàng hôn đang buông xuống đất trời.

Hương thơm phảng phất, đường mòn lẻ bóng, rẽ hoa mà bước đi, quấy nhiễu nhành hoa đang say ngủ dưới trăng. Giữa màn đêm tĩnh mịch, chỉ nghe thấy âm thanh vải quý loạt soạt giữa nhịp chân đang gấp rút hành tẩu.

Một khắc sau, có người bước ra từ cuối hành lang.

Ánh trăng như lụa trắng chẳng sánh bằng dung mạo hoàn mỹ kia, đầy trời tinh tú chẳng lấp lánh bằng ánh nhìn kia, khắp chốn biển hoa chẳng rạng rỡ bằng hai lúm đồng tiền kia. Tay áo tung bay, lan tỏa hương mộc lan ngào ngạt, thoảng theo bước chân gấp rút tựa mây bay, ngọc bội bên hông kêu leng keng giòn giã, họa tiết thêu trên áo bào lộ ra hoa văn tinh xảo dưới ánh nguyệt. Lại tới gần hơn chút, liền hiện rõ một khuôn mặt và thần thái trác tuyệt, tựa như hương nồng ngọc trong, da dẻ như tuyết rơi mùa xuân, khuôn mặt tựa tiết thu khoác sương, thân thể tựa tùng bách giữa đồi trọc đất trống, sắc khí tựa ráng mây trong vắt dưới mặt hồ.

Mái tóc đen nhánh chuyển động theo từng bước đi, tựa như nhành lan vươn trên tóc, trong bóng đêm càng lộ ra nét thanh tú mị hoặc đến kinh tâm động phách. Người như thiên tiên không gì sánh được đó, lúc này quanh thân lại băng lãnh như sương, đôi lông mày nghiêng nghiêng nhíu lại, môi mỏng mím chặt lộ ra mấy phần lo lắng.

Chưa đầy một khắc, Sở Du đã đi đến Quỳnh Tương uyển, đẩy cửa bước vào.

Vén mành ốc, Sở Du không nói lời nào liền cởi ngoại bào sang quý lây dính sương đêm rồi mới vội vàng đi vào trong. Vừa vòng qua tấm bình phong phỉ thúy cá chép vờn sen đã nghe thấy trên giường phía bên trong truyền ra tiếng động.

"Chân Nhi!" Sở Du bật thốt lên tiếng gọi đầy dịu dàng, theo bản năng dang hai cánh tay ôm lấy thân người nhỏ bé vừa mới đứng dậy khỏi giường đã vội vàng bổ nhào về phía mình, vững vàng ấp trong lồng ngực.

"Cha!" Đứa bé phấn điêu ngọc mài trong ngực chưa đầy bốn tuổi, thanh âm mềm mại non nớt, lúc này bởi vì sốt cao mà lộ ra sự suy yếu vô lực.

Sở Du đau lòng nhìn khuôn mặt ửng đỏ vì lạnh của con gái: "Chân Nhi có chỗ nào khó chịu?"

Đôi cánh tay nhỏ bé của Chân Nhi quàng lên cổ Sở Du, khuôn mặt buồn bực rúc vào lồng ngực cha, không nói lời nào.

Nhũ mẫu, thị nữ, nô bộc bên cạnh lập tức quỳ xuống, đại nha hoàn Bích Ngọc trong phòng vội vàng nhận lỗi, thưa: "Nhị gia, buổi trưa tiểu thư có dùng qua cơm canh sau đó nói hơi mệt mỏi, chúng nô tì liền hầu hạ tiểu thư đi ngủ, ai ngờ tới đêm lại có chút không thoải mái. Vừa rồi nô tì đã sai người đưa thẻ bài mời thái y đến coi bệnh. Thái y nói thời tiết trở lạnh, tiểu thư không chú ý đã cảm lạnh nên bây giờ mới sốt cao. Thế nhưng tiểu thư lại không chịu uống thuốc, nên nô tì mới bảo quản sự đi tìm Nhị gia trở về khuyên nhủ tiểu thư. Quấy rầy công việc của Nhị gia, nô tì nguyện ý lãnh phạt."

[DỊCH | STV] Triêu Tần Mộ SởNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ