Chương 67: Chỉ mới bắt đầu mà đã khó thế này

349 39 8
                                    

Chỉ sau khoảng ba mươi giây khi vụ nổ diễn ra, tôi nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu mình. Không thể lẫn đi đâu được, đó là giọng của ngài Syl.

"Chúng ta vừa có một sự cố bất ngờ, mọi người không được hoảng loạn. Ta nhắc lại, mọi người tuyệt đối không được hoảng loạn. Yêu cầu học viên hãy nhanh chóng làm theo hướng dẫn rời khỏi sân tập và lập tức thực hiện mệnh lệnh của những người có thẩm quyền. Những ai không có phận sự tuyệt đối không được lại gần chỗ này dù chỉ nửa bước."

Anh ta đang thông báo khẩn cấp về chuyện di tản. Tôi phải nhanh chân lên mới được, không biết tình hình ở sân đấu hiện giờ như thế nào rồi?

Tôi tìm một con đường ngắn nhất để di chuyển đến sân tập, gặp vật gì cản đường tôi đều thẳng tay xoá bỏ. Bây giờ tôi không rảnh rỗi đi vòng đâu.

Liếc mắt nhìn khung cảnh quanh đây, tôi có thể nhìn thấy một sự hỗn loạn khủng khiếp đang bao trùm cả học viện. Những người may mắn không có mặt tại buổi bốc thăm ngáo ngơ nhìn về phía cột khói giống tôi, còn một số thì tái mét mặt vì vụ nổ.

"Mọi người vừa nghe ngài Syl bảo rồi đấy, tránh xa khu vực sân tập càng xa càng tốt! Đây là lệnh!"

Vừa chạy tôi vừa không kiêng nể hét lớn cảnh tỉnh những người hãy còn để đầu óc trên tận mây xanh. Vì chuyện xảy ra quá bất ngờ nên tôi không thể trách họ được. Bên cạnh đó, tôi cũng ngay lập tức liên lạc với lão khỉ đột hỏi thăm tình hình, hôm nay tôi nhớ lão ấy có đến đó giám sát.

Năm ăn năm thua thôi, tôi không nghĩ lão khỉ đột có thời gian trả lời khi đang bận sơ tán học viên.

"Nghe."

Một câu đáp cộc lốc, tuy nhiên thế là đủ. Qua thiết bị liên lạc, tôi có thể nghe thấy tiếng hò hét rất rõ ở đầu dây bên kia. Phần lớn đều thuộc về những học viên đang hoảng hốt chạy khỏi sân tập.

"Cho em biết tình trạng ở đó ngay đi thầy."

"Có thương nhưng không có vong."

Nghe thấy câu này khiến tảng đá đè nặng trong lòng tôi rớt xuống. May quá, vẫn còn cứu vãn được.

Nhưng tôi thấy một điểm kì lạ.

"Vụ nổ lớn thế mà không có ai tử vong ư?"

"Do phòng hờ từ trước."

Lão khỉ đột vẫn trả lời tôi bằng một giọng lớn hơn rất nhiều so với ngày thường. Chắc là để át đi tiếng ồn từ đám đông hoảng loạn cũng như âm thanh của những người lính đang thúc giục bọn họ.

"Ai vậy ạ?"

Ý tôi là ai đã là người đoán được vụ nổ sẽ xảy ra ấy, đối với lão ấy thì không cần nói dông dài làm gì.

"Hiệu trưởng."

"Không ngờ."

Tôi chưa từng thấy mặt hiệu trưởng từ khi đến thế giới này, rốt cuộc thì chức danh hiệu trưởng không phải chỉ để trưng cho có.

"Dù thế, chúng ta có tin xấu."

Lão khỉ đột bỗng nhiên khó chịu hạ giọng.

[Yuri] Nữ Phản Diện Là Số MộtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ