Chương 118: Thủy quái

222 29 2
                                    

Sáng hôm sau, chúng tôi khởi hành đến biển chết theo như những gì đã bàn bạc. Mặc dù Kira quyết tâm bảo chúng tôi hãy lên kế hoạch cho cẩn thận vào, nhưng tôi vẫn quyết định lờ đi lời anh ta nói.

Vào biển chết cần quái gì kế hoạch, ít nhất là đối với đám người có bộ óc đơn giản như lão khỉ đột, hiệu trưởng, tên đầu đỏ, Sika thì chuyện tính toán từng đường đi nước bước quá thừa thãi. Nếu có Serena ở đây thì có lẽ tôi còn nghĩ lại, nhưng vì cô ấy hiện không có mặt nên bỏ đi là tốt nhất.

Con thuyền rẽ sóng băng băng theo hướng Tây Bắc. Bầu trời lúc này vẫn quang đãng, không có dấu hiệu gì đáng lo ngại. Phải còn lâu lắm chúng tôi mới đến vòng ngoài của biển chết. Trong lúc đó thì cứ thong thả ngồi chơi xơi nước giết thời gian.

"Không biết biển chết mang bộ dạng ra sao."

"Nó giống hệt biển bình thường." Tôi bắt đầu mô tả vùng biển ấy theo cách sơ bộ nhất khi ngài Iris đứng một bên đặt nghi vấn. "Tuy nhiên lượng quái vật sinh sống ở đó lại nhiều đến mức bất thường."

"Cô có ước chừng được bao nhiêu không?"

"Hừm... dựa vào những gì em biết từ kiếp trước thì nó rơi vào khoảng vài nghìn."

Thông thường quái vật không hiếm, nhưng trường hợp bọn chúng tập hợp tại một nơi là lần đầu tiên tôi thấy. Khi lên đênh trên biển, chỉ một con đã khó đối phó nói gì đến một đàn quái vật khổng lồ. Hơn nữa, mỗi chủng loài lại có mỗi thế mạnh khác nhau. Giả dụ chúng tôi chỉ là ngư dân bình thường thì kết quả ra sao, không cần tôi nói vẫn biết rõ.

"Vài nghìn?" Đôi mắt ngài Iris mở to. "Thật à?"

"Thật một trăm phần trăm."

"Thế thì quả là kì lạ." Ngài ấy đưa tay lên cằm, cúi đầu suy tư. Ngài ấy tinh ý không thua kém bất kì ai, thế nên có thể nhận ra được điểm bất thường quả không hổ danh là ngài Iris. Sau một lúc, ngài ấy ngẩng đầu, rồi tiếp tục hỏi. "Tại sao chúng chỉ tập trung tại mỗi khu vực đó chứ? Cô bảo biển chết giống biển bình thường đúng không? Lạ lùng thật."

"Biển chết có thứ thu hút bọn chúng chăng?"

Đây chỉ là giả thuyết chủ quan của tôi. Theo như mô típ trên những bộ phim tôi xem thì quái vật chỉ tập trung khi có vật mê hoặc bọn chúng. Tuy nhiên tôi không chắc có thể áp dụng nó vào đây được không.

"Bỏ đi, không phải chuyện của chúng ta."

"Ngài nói đúng." Tôi gật đầu đồng tình. "Mục đích cuối cùng của chúng ta hôm nay là bắt một con cá để đời, không có lý do gì để ta bận tâm đến nó cả."

Và rồi, chúng tôi lại im lặng chờ đợi, chờ đợi con thuyền đưa chúng tôi đến đích.

Biển gợn những con sóng nhỏ lăn tăn, và một màu xanh biếc kéo dài đến tận chân trời. Lần đầu tiên trong đời tôi được tự do giữa đại dương như thế này. Biển cả giống như một con quái vật khổng lồ che giấu nanh vuốt của mình sau vẻ đẹp của nó. mặc dù bị khung cảnh tráng lệ của biển mê hoặc, nhưng tôi không cảm thấy một chút an toàn nào.

[Yuri] Nữ Phản Diện Là Số MộtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ