Chương 96: Mối tình đầu (4)

227 28 1
                                    

Tôi dành ra gần như cả đêm để chơi trò chơi đó với mức độ trung bình. Và quả như tên kia nói, tôi đã cố kiềm chế để không đập điện thoại. Cái trò này là dành cho mấy kẻ có tinh thần thép đây mà, nó chính xác là một kiểu rèn luyện tính nhẫn nại cho con người trá hình.

Kết quả là sáng hôm sau tôi tham dự buổi tập huấn với hai con mắt thâm đen như gấu trúc. Tôi hối hận rồi, lẽ ra tôi không nên nghe lời dụ dỗ của Hoàng Khánh làm gì, giờ thì hay rồi, vừa buồn ngủ lại vừa ức chế thần kinh. Đã vậy còn bị anh ta trêu chọc nữa mới đau chứ.

Hôm nay người thuyết giảng vẫn là bác sĩ Hạ Nhi, hình như hôm qua tôi có nghe ai đó nói rằng hết buổi sáng nay thì cô ấy sẽ nghỉ ba ngày đúng không nhỉ? Sau đó mới tiếp tục. Nhưng về cơ bản, chúng tôi sẽ được gặp mặt cô ấy ít nhất là năm lần nữa nên thế nào cũng được. Hiện tại tôi không có tâm trạng nuốt chữ nghĩa vào đầu.

Sau khi hết giờ tập huấn, tôi lại tìm đến một nơi ít người qua lại rồi thẫn thờ ngồi xuống. Chính tôi cũng chẳng hiểu nổi tại sao mình lại ra đây nữa, nhiều khả năng là do tôi mệt mỏi tinh thần nên muốn ngồi nghỉ ngơi một chút. Nếu được, tôi muốn ngủ, tôi nhất định sẽ đánh một giấc ngon lành khi đã trở về khách sạn cho xem.

"Đêm qua mất ngủ sao?"

"Bác sĩ? Bác sĩ cũng ra đây sao? Thật trùng hợp."

Tôi giật mình, luống cuống hỏi người vừa xuất hiện trước mặt. Hạ Nhi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh tôi, thản nhiên đáp.

"Vì khu vực này mát mẻ, lại yên tĩnh nên tôi rất thường xuyên ra đây."

"Nói vậy có nghĩa bác sĩ từng đến nơi này nhiều lần rồi à?"

"Chắc tầm hai mươi, có lẽ."

"Cũng khá nhiều lần đấy."

Tôi lịch sự che miệng ngáp một cái ngắn. Từ nay tôi xin chừa, không dám thức xuyên đêm chơi bất cứ cái gì nữa, một lần đã quá đủ rồi.

"Đêm qua chắc thức đến gần bốn năm giờ sáng nhỉ?"

"Bác sĩ đoán như thần."

Chính xác là bốn giờ hai mươi ba phút sáng, do trước khi chợp mắt tôi có nhìn đồng hồ nên chắc chắn không thể sai được.

"Làm việc?"

"Thật xấu hổ khi thú nhận chuyện này... nhưng là do cày game chứ không phải làm việc."

"Trò gì lại có sức hút thế?"

"Trò giả lập hẹn hò tên là 'tình yêu bất tận', mà bác sĩ chắc không biết đâu."

Do là trò chơi mới toanh vừa được sản xuất nên là số lượng người biết đến không nhiều. Trên cả, trông Hạ Nhi chững chạc thế kia thì đời nào lại động đến mấy cái trò kiểu giả lập hẹn hò vớ vẩn kia chứ, tôi là tôi không nghĩ cô ấy sẽ đâu.

Tuy nhiên, trái với những định kiến của tôi, Hạ Nhi ngẩn người ra một lúc. Hình như cố ấy đang ngạc nhiên, tôi chỉ đoán vậy thôi chứ không dám chắc do mặt cô ấy đơ quá, cứ như rằng đã bị liệt dây thần kinh cảm xúc vậy. Một lúc lâu không thấy cô ấy phản ứng, tôi liền quyết định chủ động tiếp chuyện.

[Yuri] Nữ Phản Diện Là Số MộtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ