Kẻ bị ruồng bỏ (9): Ấp ủ

92 16 0
                                    

Kể từ ngày đánh nhau với D-1, tôi bị Sao Chổi giám sát gắt gao hơn trước. Đồng thời họ cũng chuyển chúng tôi đến cơ sở trung tâm. Hiện đại hơn, trang thiết bị nhiều hơn, cuối cùng là lượng nhân viên đông kinh khủng.

Tôi ghét chốn đông người.

Nhưng vì đại sự, tôi sẽ nhẫn nhục chịu đựng.

Bọn ở cơ sở trung tâm thậm chí còn khó ưa hơn bọn tại cơ sở cũ của tôi nhiều. Liên tục lôi chúng tôi thí nghiệm từ ngày này sang ngày khác, hầu như tất cả các đối tượng thí nghiệm không hở ra thời gian nghỉ xả hơi dù chỉ một chút.

Liên tục như thế đã nửa năm rồi.

Nếu không nhờ Tiến sĩ Fergus chống lưng thì có lẽ tần suất tôi và D-1 bị xách đi là hai mươi bốn trên bảy. Tôi làm quen với chúng suốt sáu tháng, nên giờ nếu bỗng dưng bị triệu tập bất chợt tôi đã không còn kinh ngạc.

Mà, làm như tôi sẽ để chúng tự do làm gì thì làm vậy. Mặc dù những lần thí nghiệm luôn đem tới cho tôi những trận đau thấu xương, nhưng chúng rất đáng.

Sai lầm của chúng chính là không để D-1 rời khỏi tầm mắt tôi. Không như sao chép chỉ có thể sao chép năng lực khi chạm vào, năng lực của tôi cao cấp hơn. Tức là bằng cách nhìn đối tượng tôi muốn lấy năng lực, tôi có thể sao chép chúng một cách dễ dàng.

Tôi đã lợi dụng điểm này để âm thầm lấy năng lực rồi sử dụng tẩy não điều khiển người ở đây phần nào đó.

Vì họ không biết nên tôi lấy được nhiều thông tin hết sức hữu dụng. Vả lại hệ thống điện tử của cơ sở trung tâm này đã bị tôi táy máy gần hết.

Hiểu theo nghĩa khác, tôi chính là người đang nắm hầu hết quyền điều khiển cơ sở trung tâm.

Không một ai phát hiện ra tôi đang gặm nhấm cơ sờ từ từ ở bên trong, kể cả Tiến sĩ Sam hay Tiến sĩ Fergus. Cứ chờ đi, rồi sẽ có một ngày tôi thoát khỏi nơi này. Nhưng trước mắt, phải tìm xách xử lý cái thiết bị chết tiệt đã bị chúng cấy vào đầu mới được.

Cái thứ đó nhỏ đến mức nực cười, chắc kích thước đó tầm cỡ kích thước nano đấy.

Tác dụng của nó là giúp cấp trên điều khiển chúng tôi theo ý họ tùy thích. Mọi nỗ lực kháng cự đều vô ích, vì tôi từng chứng kiến một trường hợp thương tâm.

Nếu kẻ đó ngoan cố chống đối, đầu họ sẽ đau đến mức sống không bằng chết. Đây chính là nguyên nhân. Đặc biệt, người bị điều khiển vẫn nhận thức được toàn bộ chuyện họ từng làm. Khi tôi hỏi, bọn họ đều trả lời hệt như nhau, đó là "Tôi cảm thấy mình không còn là chính mình nữa, nhưng tôi biết tôi vẫn là tôi", như vậy.

Đáp án khá mơ hồ. Do tôi chưa từng trái lệnh, vì thế mà tôi không phải nếm trải cảm giác bọn họ nói.

Tuy nhiên, nghe qua cũng đủ rùng mình rồi.

Như đã nói, tôi ghét bị ràng buộc. Và Sao Chổi lại đang ràng buộc tôi vào thứ "nguyên" tắc nửa vời của chúng.

Tởm lợm.

Cần tìm ra chìa khoá phá hủy thiết bị nano đó càng nhanh càng tốt.

Người duy nhất tôi cho rằng sẽ nguyện ý giúp tôi trong tình huống cấp bách hiện tại chính là Tiến sĩ Sam. Tiến sĩ chuyên về mảng công nghệ, trong khi đó tôi chưa đủ thời gian để học về chúng.

[Yuri] Nữ Phản Diện Là Số MộtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ