Chương 112: Thì ra là ở đây

299 30 1
                                    

Đêm hôm đó, hai chúng tôi quyết định vào thị trấn tham quan. Bởi vì đây là nơi du lịch nổi tiếng nên xung quanh mở rất nhiều hàng quán. Ngoài cái đó ra thì còn rất nhiều thứ khác để vui chơi nữa.

"Ngài muốn đi đâu trước?"

"Đã đi biển thì tất nhiên không thể thiếu hải sản."

"Ngài biết quán nào ngon ngon không?"

Hương vị món ăn vẫn rất quan trọng.

"Không, đi tìm thử xem, nếu không được thì tạt đại vào đâu đó, ta không kén."

"Vâng, vậy chúng ta sẽ lượn vài vòng xem sao."

Chúng tôi đi dọc theo con phố sầm uất, nơi có khá nhiều người qua lại. Nếu đem so với lượng người ở lễ hội thu hoạch thì có phần ít hơn, nhưng tổng thể vẫn rất đông. Nếu đêm lễ hội chỉ có một thì ở đây ngày nào cũng đông như vậy.

Vương quốc không phải chỉ được mỗi chỗ này giáp biển, tuy nhiên lượng khách du lịch bị nó thu hút nhiều hơn những nơi khác gấp hàng chục lần.

Mấy hòn đảo lớn nhỏ ngoài kia là độc nhất vô nhị, không phải ở đâu cũng có. Không chừng người thiết kế trò chơi lấy cảm hứng từ Vịnh Hạ Long cũng nên.

Trong trò chơi gốc, vào kì nghỉ hè bạn sẽ được đến đây chơi với một trong những đối tượng chinh phục có chỉ số tình cảm cao nhất. Nhưng giờ cốt truyện đã bị tôi bới tung phèo cả lên, vì vậy có chết cũng đừng mơ sẽ chứng kiến được cảnh đó.

"A, chỗ này trông có vẻ được đấy. Chúng ta vào thử nhé, ngài thấy thế nào?"

Tôi chỉ tay về một cửa hiệu trông khá lâu đời, cách thiết kế khá cổ. Bảng hiệu đã bạc màu vì sương gió. Còn về bức tường, dù chỉ đang được chiếu sáng bởi ánh đèn cam mờ mờ, nhưng tôi vẫn có thể thấy vài mảng rêu xanh bám xuôi theo những khe nứt.

Thường thì cửa hiệu truyền thống giống thế này đồ ăn phải nói là số một. Vì đủ sức trụ lại lâu đến thế mà không phá sản chứng tỏ món ăn rất ngon. Nếu không ngon thì không bán chạy, và không bán chạy thì sẽ chẳng quán nào mở được quá năm năm.

"Cũng được dù vẻ ngoài không bắt mắt cho lắm."

"Quan trọng vẫn là hương vị món ăn, ta đi nào."

Tôi kéo tay ngài ấy vào trong quán.

Chà, cả một biển người, như thế chỉ càng củng cố cho giả thuyết của tôi rằng quán ăn này ngon.

Giữa đám đông đông nghịt, tôi đảo mắt một vòng quanh quán. Đa phần các nơi đều đã có người ngồi, trong trường hợp xấu nhất thì có lẽ chúng tôi phải mua đồ ra ngoài rồi. Hơn nữa, không khí trong đây lại ngột ngạt đến khó chịu, tốt nhất là nên ra ngoài.

"Cô sẽ không định ngồi đây ăn đấy chứ?" Ngài Iris ái ngại nhìn vào đám đông. "Ta không nghĩ mình sẽ ăn ngon miệng ở nơi ồn ào này đâu."

"Chúng ta tâm ý tương thông đấy ạ. Ngài muốn ăn gì? Chúng ta sẽ ra bờ biển."

"Thích gì mua nấy."

"Được rồi, ngài chờ em một chút."

Đoạn, tôi xin đường uyển chuyển lách qua từng bàn ăn đến chỗ chủ quán. Và rồi tôi bắt đầu ngắm nghía những món trông có vẻ bắt mắt bày trên quầy. Phía trong, tôi để ý thấy người đầu bếp đang điêu luyện nấu nướng bằng siêu năng lực lửa, tiện thật.

[Yuri] Nữ Phản Diện Là Số MộtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ