Chương 92: Quán bar về đêm

1.7K 80 2
                                    



Phố đã lên đèn, trên đường người đến người đi, thời tiết thì trở lạnh, nhưng vẫn không ngăn được nhiệt huyết của mọi người, cô gái thẹn thùng mong manh núp vào lòng bạn trai, ánh đèn liên tục nhấp nháy, tiếng nhạc ầm ĩ của cửa hàng bên đường vang lên muốn đinh tai nhức óc.

Lạc Hoài An tựa lên quầy bar, chán nản ngáp dài. Y xoa xoa đầu, dạo này cứ hay bị đau đầu, tên Tiêu Sở đó đúng là sao chổi mà! Vừa gặp hắn đã thấy đau đầu rồi.

"Ông chủ, Tiểu Tiêu lại làm vỡ thêm một bình rượu là sẽ trừ vào tiền lương của hắn đúng không?" Dương Tuyết lại gần hỏi.

Bởi vì Tiêu Sở là người đến sau cùng, được coi là người mới, và thâm niên làm việc cũng thấp nhất, nên nhân viên trong quán đều gọi hắn là "Tiểu Tiêu" .

Mấy thứ gọi là quyền thế cao quý khốn khiếp kia thì cũng cần phải đúng nơi đúng chỗ, cho nên ít nhất, ở quán bar này là địa bàn của Lạc Hoài An, nếu Tiêu Sở có muốn ở lại thì hắn chỉ có thể nghe lời làm nhân viên phục vụ của y mà thôi, vì thế đừng hòng tỏ vẻ ngang ngược ở đây!

Lạc Hoài An ngẩng đầu, cười giễu, "Tiền lương? Hắn làm gì có tiền lương? Tiền lương không có thì trừ cái gì?"

Dương Tuyết mở to mắt, "Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải bỏ?" Trong lòng Dương Tuyết nghĩ thầm: Tiểu Tiêu thật tội nghiệp, còn khổ hơn bọn họ nữa, ông chủ nỡ lòng nào ngay cả tiền lương cũng không thèm trả.

"Bỏ? Tại sao phải bỏ? Phải bắt hắn bồi thường chứ, tôi thừa biết tên này được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, nên nếu không bắt hắn bồi thường, thì chắc có ngày tôi dẹp cái quán này luôn quá." Y khinh thường nói.

Tôn Tinh hấp tấp chạy tới, "Ông chủ ơi, ông chủ ơi, Tiểu Tiêu đánh nhau với khách, khách yêu cầu đuổi việc hắn ta kìa."

Lạc Hoài An nhíu mày, trong mắt hiện lên mấy phần sát khí, hung hăng chạy vọt ra từ phía sau quầy bar, "Cuối cùng anh muốn gì đây Tiêu Sở?"

Y nhìn người đàn ông bị ném xuống đất, trong lòng thấy hoảng hốt ngay lập tức, bị đánh vô cùng thảm hại, mũi chảy máu, mặt bị sưng phù lên như đầu heo, tuy nói ngoại hình cũng rất giống heo, nhưng bị đánh đến mức không dám nhìn thì đúng là thê thảm hết sức.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Vẻ mặt Tiêu Sở đang tràn đầy sát khí, bỗng nghe được giọng nói của Lạc Hoài An thì khuôn mặt bất chợt đỏ lên, bèn quay mặt lại nói: "Xin lỗi".

Lạc Hoài An nổi giận, khí thế kinh người. Ánh mắt mọi người đổ dồn lên hết Tiêu Sở, cả người hắn run lên, từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn thảm đến như thế.

Y nheo mắt, "Không xin lỗi gì nữa hết, anh mau cút đi cho tôi, tôi đây chỉ là miếu nhỏ, không hầu hạ nổi người như anh đâu!"

Tiêu Sở không cam lòng nhìn Lạc Hoài An, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh xin lỗi."

Lạc Hoài An hừ lạnh, cười trừ xin lỗi tên heo mập nằm dưới đất, "Xin lỗi anh nhé, vì tên này là người mới, vì thế không hiểu phép tắc gì, mong anh đừng trách hắn nha."

Sắc mặt Tiêu Sở tối đen như mực.

Sau khi tiễn vị khách kia đi, Lạc Hoài An tò mò hỏi Tôn Tinh, "Sao náo loạn dữ vậy?"

Cút, Ông Đây Không Cần Anh NữaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ