Huống Thi ngẩng đầu lên, tức giận nói: "Tôi muốn trở thành Phượng Hoàng là sai sao? Chẳng lẽ anh không nghĩ tới khoảng thời gian người ta muốn nhận nuôi anh là nhận nuôi, muốn vứt bỏ là vứt bỏ sao?"Lạc Hoài An cúi đầu xuống, lạnh nhạt nói: "Tuy tôi không thích như thế, nhưng tôi chưa đến mức không từ thủ đoạn."
Huống Thi cười khinh, "Đừng nói như mình thanh cao lắm, tôi muốn làm thiếu phu nhân, nhưng còn anh thì sao chứ? Anh và Tiêu tổng là trong sạch chắc? Quán của anh là thế nào? 20 triệu kia là tự dưng xuất hiện à?"
Lạc Hoài An cúi đầu, đôi mắt lộ ra vẻ thất vọng cùng tức giận, cũng có mấy phần xấu hổ, "Chuyện này không liên quan đến cô."
Trong lòng Huống Thi bị ghen tỵ và phẫn nộ lấn át, những đứa trẻ của cô nhi viện đi vào xã hội, vẫn sẽ bị người khác nhìn bằng ánh mắt thương hại, cô đã hết sức cố gắng, còn không tiếc bán mình, nhưng cuối cùng bây giờ lại chẳng có gì cả.
Lạc Hoài An! Y cũng chỉ là một thằng đàn ông, kinh doanh quán bar còn không nói, mà lại còn quen biết với Tiêu Sở, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Dựa vào cái gì chứ? Cô có chỗ nào thua kém Lạc Hoài An?!
Huống Thi cười lạnh nhìn Lạc Hoài An, "Ừ thì không liên quan tới tôi, nhưng anh Hoài An à, anh cũng đừng chó chê mèo lắm lông, anh có thể tốt hơn tôi chỗ nào hả?"
"Loại người đê tiện như cô có tư cách gì mà đòi so sánh với An An?" Tiêu Sở đứng sau lưng Huống Thi lạnh lùng nói, cô bị dọa đến vội vã xoay người lại.
Tiêu Sở đi về phía Lạc Hoài An, đôi mắt tối sầm, làm người ta không khỏi rùng mình, ánh mắt hắn khinh thường nhìn Huống Thi, rồi lạnh lùng nhìn sang phía Tiêu Dật, "Cậu bị gì vậy hả? Mỗi lần đưa An An ra ngoài là toàn gặp phải mấy người không ra gì thôi."
Tiêu Dật bất lực cúi đầu, lo sợ nói: "Dạ tại em." Cửa thành bốc cháy họa đến cá trong ao, gã đâu biết đi uống trà sữa thôi cũng đụng phải mụ điên này đâu, lúc đầu còn nói chuyện bình thường, không được bao lâu thì hai người bắt đầu lời qua tiếng lại, gã thật sự không ngờ tới mà!
Tiêu Dật oán thầm, cái gì cũng đổ lên đầu tôi, hôm nào chị dâu mang thai, anh cũng đổ lên đầu tôi luôn đi, dù sao cũng là chuyện tốt mà!
Tiêu Sở ngồi xuống cạnh Lạc Hoài An, "Sao em ra ngoài mà không cho anh biết."
"Anh đang họp, sợ làm phiền anh, một chút của anh thôi cũng đã kiếm được cả đống tiền rồi! Bởi vậy tôi không muốn làm phiền anh." Lạc Hoài An nói.
Đây là y nói thật, Lạc Hoài An khi còn bé đã rất sợ nghèo, y rất coi trọng tiền bạc, nhưng y cảm thấy lúc nên tiêu tiền thì không nên keo kiệt. Mặc dù Tiêu Sở kiếm tiền, cũng chưa chắc sẽ chia một chút nào cho y, nhưng y luôn cảm thấy phải tổn thất một số tiền là lo sợ vô cùng.
"Tiền thì kiếm không hết, mà nếu như mỗi giây mỗi phút đều phải kiếm tiền, vậy thì anh sợ là bản thân bị cực khổ quá mà chết mất." Tiêu Sở cười cười nói, "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Huống Thi thấy Tiêu Sở muốn đi, đột nhiên càng ngày càng bạo, nói: "Không ngờ Tiêu tổng lại là đồng tính ha, chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì e là giá cổ phiếu của Tiêu thị bị tuột không phanh cho xem."
BẠN ĐANG ĐỌC
Cút, Ông Đây Không Cần Anh Nữa
Teen FictionHán Việt: Cổn, lão tử bất yếu nhĩ liễu Tác giả: Diệp Ức Lạc Editor: luftmensch05 Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, trọng sinh, hào môn thế gia, gương vỡ lại lành, vườn trường, tra công tiện thụ, tiểu bạch, ngược tra, sinh tử văn, 1x1, HE. Độ dài: 166 chươ...