Kim Thái Hanh sắc mặt thực sự rất khó coi.
Hàn khí tỏa ra từ người hắn khiến kẻ hầu người hạ trong Dưỡng thần điện khiếp sợ, không ai dám lại gần hắn lúc này. Bọn họ đã quá hiểu nguyên tắc mỗi lần hắn tức giận, lại gần như chuốc họa vào thân. Nhưng lần này, hắn đặc biệt tức giận, tại sao vậy?
Trong hoa viên, khi hắn đang nghỉ ngơi, bỗng nghe thấy một tiếng hát truyền cảm, nhưng lại mờ ảo xa xăm, khó nắm bắt. Trong đầu hắn bỗng hiện lên hình ảnh tuyệt diễm nhan sắc kia. Là cậu hát sao? Hắn vội đứng dậy, đi theo tiếng hát.
Nấp sau một gốc cây lớn, hắn nhìn thấy cậu. Cậu ngồi trên cành cây, đầu tựa vào thân cây, đang cất tiếng hát tuyệt vời. Tóc dài hỗn độn trong gió, y phục kéo cao để lộ đôi chân dài, khuôn mặt tràn đầy niềm vui, càng khiến dung nhan cậu thêm thuần khiết. Cậu như tiên tử hạ phàm, không vướng khói bụi nhân gian...
Hắn định bước ra ngoai, bỗng xuất hiện một nhân vật ngoai ý muốn.
Điền Chính Quốc !
Vì y đánh động, cậu ngã khỏi cành cây. Hắn lại muốn đỡ lấy cậu, nhưng y nhanh chân hơn. Nhìn cảnh cậu trong vòng tay y, tâm hắn muốn loạn. Cứ nghi đến việc chiếc eo thon gọn của cậu bị Điền Chính Quốc ôm lấy, dung nhan tuyệt đẹp của cậu cũng bị y nhìn thấy ...Hắn tức giận, thật sự rất tức giận.
Nhìn cảnh hai người đối đáp qua lại, liếc mắt đưa tình, hắn thật sự muốn giết chết Điền Chính Quốc, sau đó đoạt lấy cậu. Nhưng trách nhiệm với quốc gia khiến hắn không thể. Chết tiệt, biết vậy hôm đó hắn đã ăn cậu, rồi biến cậu thành người của hắn. Vậy là tên Điền Chính Quốc kia sẽ không thể mơ tưởng gì đến cậu nữa. Chỉ vì hôm đó thấy cậu sợ hãi, nên hắn mới quyết định không muốn cậu, xem như hôm đó, hắn sai lầm rồi.
Trong vương phủ, Quý Điện là nơi dành để tổ chức yến tiệc quan trọng.
Lúc này quý điện tràn ngập người. Ngồi ở vị trí cao nhất là Tam vương gia của Nam quốc Kim Thái Hanh. Dãy bàn bên trái là các vị đại thần, quan lại trong triều. Bên phải là sứ đòan Bảo quốc. Điền Chính Quốc ngồi ở vị trí cao thứ hai, bên phải.
Kim Thái Hanh miệng cười nhưng ánh mắt lạnh băng. Hắn liếc nhìn xung quanh, khi ánh mắt hắn chạm phải Điền Chính Quốc, bỗng lóe lên một tia máu.
Điền Chính Quốc cảm nhận được sát khí của Kim Thái Hanh, nhưng y vẫn phong lưu cười nói với các đại thần Nam Quốc. Dù sao, Điền Chính Quốc cũng không thể làm gì khi y còn trên lãnh thổ Nam quốc. Mặc dù y không biết lý do khiến Kim Thái Hanh nhìn mình như vậy.
Yến tiệc bắt đầu. Kim Thái Hanh giơ ly rượu, đứng dậy.
"Hôm nay thành vương phủ mở yến thiết đãi sứ thần Bảo Quốc, mong tình hữu nghị giữa hai nước vĩnh viễn bền lâu"
Sau đó là tiếng hô vang của đám đại thần cùng sứ đoàn.
Vinh viễn bền lâu? Điền Chính Quốc cười lạnh. Y nốc cạn ly rượu, ưu nhã giơ lên.
Tiếng nhạc du dương cất lên, một đòan mỹ nhân xiêm y lụa là bước vào. Những người tham dự yến tiệc đều chăm chú theo dõi điệu múa của các mỹ nhân, không khỏi trầm trồ khen ngợi.
"Phủ đệ của thành vương gia quả thật rất nhiều mỹ nhân!" Điền Chính Quốc cười.
"Để thất vương gia chê cười, nghe đồn Thất vương gia phong lưu phóng khoáng, hẳn trong vương phủ mỹ nhân cũng nhiều như sao mới đúng." Kim Thái Hanh nói
" Quả thật không giấu gì vương gia, Thất vương phủ cũng có mỹ nhân, nhưng so với Thành vương phủ không đáng là gì" y đáp lại " nghe nói thị thiếp của vương gia ai cũng đều là mỹ nhân như hoa như ngọc, thế gian khó tìm. Không biết bổn vương có may mắn được chiêm ngưỡng hay không?"
"Thất vương gia đã có lời, bổn vương sao dám từ chối" Kim Thái Hanh cười ha ha.
![](https://img.wattpad.com/cover/168403776-288-k3144.jpg)