22

169 20 3
                                    

Thạc Trân cắm xong kim châm vào huyệt đạo thứ bảy mươi hai, liền thở hắt ra một cái. Mồ hôi cũng đã rịn khắp trán cậu. Trước đến giờ, cậu rất ít khi dùng kim châm, nên bây giờ có phần run tay. Chỉ cần lệch đi một ly, tính mạng Kim Thái Hanh cũng khó giữ. Cũng may cậu khống chế rất tốt, tất cả huyệt vị đều chính xác. Nhìn châm cậu cũng yên tâm được phần nào. Độc dược tạm thời được khống chế, sắc mặt Kim Thái Hanh cũng đã đỡ tái nhợt. Thạc Trân dùng khăn ướt lau qua một lần cho hắn, trong lòng không khỏi đau xót. Độc này dược tính quá mạnh, Kim Thái Hanh, ngươi chịu khổ rồi!
Bỗng nhiên, một bàn tay to lớn bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu. Thạc Trân giật mình nhìn xuống. Kim Thái Hanh, hắn đã tỉnh rồi.

"Ngươi... thật ra... là ai?"

Kim Thái Hanh khó nhọc nói.

Thạc Trân bỗng nhiên mỉm cười dịu dàng, đưa bàn tay còn lại vỗ lên khuôn mặt của hắn, ôn nhu nói:
"Yên tâm, sẽ có một ngày ta nói tất cả cho ngươi."

Kim Thái Hanh lúc này mới bỏ tay cậu ra, hắn đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng nói mang theo chút hy vọng, lại có chút lãnh tình "Ngươi đã đáp ứng ta... nhất định sẽ không rời xa ta... nên đừng bao giờ.. phản bội ta!"

Thạc Trân chợt khựng lại. Rời xa hắn? Phản bội hắn? Cậu chưa bao giờ có những ý nghĩ này. Không hiểu sao nhìn đáy mắt hắn hiện lên bi thương, tâm cậu lại đau.
Thạc Trân nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nhìn hắn.
Kim Thái Hanh nhìn cậu, đột nhiên mỉm cười, ánh mắt giống như tiểu hài tử đã đạt được thứ mình muốn, thỏa mãn nhắm mắt lại.

Thạc Trân lặng lẽ ngồi trên giường, nhìn khuôn mặt hắn đã dần dần giãn ra, hẳn độc tính không còn phát tác. Cậu đưa bàn tay nhỏ xinh khẽ vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt hắn, trong lòng không khỏi tự hỏi, ta có thể không rời xa ngươi sao? Nếu ông trời cho phép, ta thực sự nguyện ý, nhưng... thân phận thực sự của ta... đó quả là một bức tường lớn. Kim Thái Hanh, ngươi có hiểu không?

Bên ngoài, vẫn là một ngày hè nóng nực.

___________________

Trải qua năm ngày, Thạc Trân tinh luyện thành công thuốc giải độc. Mạc quản gia nhìn mấy viên thuốc đen thui, tròn trịa trên tay cậu, không khỏi thắc mắc.
Bất quá, y dược không phải chuyên môn của lão, nên có thắc mắc cũng vô dụng.

Thạc Trân trong lòng cười hí hửng. Kim Thái Hanh, đừng trách ta mượn việc công để tư lợi riêng. Ai bảo ngươi trúng độc làm gì. Ta như thế này cũng quá tiện nghi cho ngươi rồi.

Thực chất, trong đám thuốc viên đó, chỉ có một viên là thuốc giải độc thất tu chân. Còn lại đều là bách độc hoàn mà cậu tinh luyện, đề phòng khi cần thiết. Bách độc hoàn giải được tất cả các loại độc có trong y thư của thư viện, đương nhiên bao gồm cả thất tu chân.

Thạc Trân kiếm một chiếc bình sứ nhỏ, đem bỏ năm viên bách độc hoàn vào, đậy nút lại. Xong, ra đời một thành phẩm trong truyền thuyết, báu vật giang hồ võ lâm đều mơ ước. Muahaha.
Thất tu chân của Kim Thái Hanh, chỉ cần một viên là xong chuyện.

Uống xong thuốc giải độc, trải qua thêm ba ngày chăm sóc tận tình của bác sĩ Kim Thạc Trân, Kim Thái Hanh cuối cùng cũng khỏe mạnh lại như cũ. Chính cậu cũng không ngờ, thuốc của mình lại hiệu nghiệm đến vậy. Nhưng cũng nhờ Kim Thái Hanh đã có ý chí phục hồi mạnh mẽ đi.

Là AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ