Chương 36 : Đi tìm mặt trời

260 17 6
                                    

Nơi nào không có mặt trời?
Chính là nơi không có anh...

Đem những dòng quá khứ vô cùng đẹp đẽ cất lại, để khi ai đó vô tình gợi nhắc anh liền kết thành tinh tú ngày mưa, khoe khoang với họ thế nào là vẻ đẹp của hai từ hồi ức, mang điếu thuốc trên môi dứt khoát ném đi cũng là lúc anh nặng nhọc buông hơi thở dài. Những ngày qua anh không thể thoát khỏi suy nghĩ về Yerim, cô âm thầm lang thang trong tâm trí anh buộc anh nhớ đi nhớ lại nụ cười, cùng những giọt nước mắt của cô, dẫu nó từ trước đến nay vẫn vẹn nguyên ở đó chưa từng phai nét.

Anh biết không nếu có một phần trăm cơ hội, cô vẫn muốn hỏi anh nào phải nhà biên kịch hay một tiểu thuyết gia đại tài lại có khả năng lấy đi của cô nhiều nước mắt như vậy?

Càng nghĩ về cô anh lại càng thống khổ đớn đau, anh muốn mang cô đi khỏi kiếp này, cùng nhau tốt hơn ở một kiếp người mới.

Rồi lại chợt nhận ra kiếp này còn chưa đủ đầy cho cô, tư cách ở đâu nói về kiếp sau.

- Jeon Jungkook, mày là đồ khốn!

Jungkook điên cuồng đấm xuống nền gạch vô tri lạnh lẽo, như thể khuôn mặt của chính mình được khắc tạc lên đó không sót chi tiết nào. Anh gào thét thật lớn, kỳ vọng những tái tê đang bào mòn tâm can cũng theo thanh âm ấy tiêu tán cùng gió mưa bạt ngàn.

Thì ra vẫn là hai từ yêu thương nhưng cách duy trì, gia hạn của mỗi người mỗi khác.

Sau cả nước mắt cũng tự do tắm ướt mi anh, mà chẳng sợ bị tuyến chắn giam cầm, chúng đua nhau lũ lượt kéo dài trên những đường nét hốc hác hằn sâu nơi đôi gò má ai đó từng thương yêu in dấu môi mềm chẳng đếm bao lần.

Jungkook đứng trước cánh cửa gỗ rất lâu, ánh mắt chẳng chút sinh khí dừng lại giữa không trung mơ hồ. Đôi mi rũ xuống cố ý che đi đồng tử đã bị nhấn chìm trong mênh mông bi ai, bờ vai buông thõng một cách mệt nhoài, cơ hồ con rối bị đứt dây thiều. Phải, anh đã không còn khả năng chống đỡ trước số phận nghiệt ngã này. Ngay cả người mình yêu còn chẳng đủ sức chở che, thì có tư cách gì thương thảo cùng vận mệnh.

Không rõ anh đứng đó bao lâu, chỉ có thể nói đã đủ lâu để những nụ hoa cúc mất sạch kiên nhẫn. Chúng buông tay khỏi đài, thả mình rơi tự do trong không khí. Từng cánh trắng mỏng chạm vào mặt sàn lạnh ngắt dưới chân, rồi dừng hẳn ở đó, Jungkook đang nhìn lại chính mình nhìn lại cả những gì đã qua.

Mang vài nhành cúc trắng cắm vào chiếc lọ thủy tinh, khẽ hôn lên vầng trán cô gái nhỏ vẫn lười biếng ngủ say. Anh không nở gọi cô dậy vì biết cô đã thấm mệt, cô lười mở mắt nhìn đời lắm dối gian, lười nhìn thấy nghiệt ngã bủa vây chính mình như một cái kén, mà chẳng cách nào vùng vẫy xé bỏ. Lười cả việc trái tim luôn mù quáng yêu một người như anh, nên cô ấy chẳng buồn tỉnh dậy nữa đâu.

Nâng tay kéo rèm để những vệt nắng nghịch ngợm thay anh hôn lên tóc thề, sớm mai được ngắm cô ngủ say luôn là ước vọng của anh, nhưng không phải trong hoàn cảnh này.

Nhìn cây guitar trong tay anh mỉm cười thật hạnh phúc, những ngón thuôn dài chậm rãi tìm đến từng khuôn nhạc buồn.

- Cô ấy không có nhiều phần trăm hồi phục, vì ngay chính cô ấy cũng không muốn tỉnh lại. Dường như bệnh nhân đã gặp cú sốc rất lớn, khiến cô ấy chỉ muốn ngủ mãi!

𝑩𝑻𝑺𝑽𝑬𝑳𝑽𝑬𝑻 | Thất Tình Không ChếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ