Chương 1: Sano Emma.

11.7K 988 90
                                    

Ước mơ của anh là... Một lúc nào đó, khi em có con. Kenchi thì xây dựng gia đình. Khi anh tới chơi, Kenchi sẽ cứ để em một mình. Hai đứa anh sẽ uống rượu rồi ôn lại biết bao câu chuyện ngày xưa. Hai đứa cứ ngồi đó tới khuya, rồi trong lúc đó Mitsuya hay Takemichi sẽ nói " Rượu chè ồn ào quá!". Rồi đứa bé sẽ tỉnh dậy và em sẽ nổi cơn thịnh nộ với anh...

Người con gái cậu cõng trên lưng, đáng lẽ ra nên lắng nghe ước mơ nhỏ nhoi đó

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Người con gái cậu cõng trên lưng, đáng lẽ ra nên lắng nghe ước mơ nhỏ nhoi đó. Nhưng em bây giờ chỉ im lặng, đôi mắt nhắm chặt và nở một nụ cười xót xa. Cơ thể em cứ lạnh dần, mang theo ước mơ đáng lẽ sẽ thành sự thật...

Cô lấy tay gạt đi giọt nước mắt đang chậm lăn trên má. Nhưng càng lau, nước mắt càng chảy rất nhiều. Chỉ là một câu chuyện của những nhân vật không có thực, vậy thì tại sao lại buồn đến thế?

" Lẽ ra mình không nên đọc nó..."

Cô dựa người vào ghế, nhắm nghiền đôi mắt đã bị sưng lên. Đúng là không nên đọc, đọc rồi sẽ rất thích, thích đến cái mức mà chỉ cần một chi tiết nhỏ thôi cũng đủ để khiến cảm xúc của cô bị dẫn theo nó.

Cô sờ tay lên tường và bật đèn. Căn phòng sáng bừng lên, cô mở mắt và đứng dậy kéo rèm cửa. Ngoài kia, mọi người vẫn đang lao động, một buổi chiều hè đầy rộn ràng. Nhưng cô không thể vui được, câu chuyện đó đã đọng lại trong cô quá nhiều cảm xúc...

Cô bây giờ là một người phụ nữ 20 tuổi, thất nghiệp và không có gia đình. Cuộc sống ngày qua ngày chỉ bám víu vào một chút tiền ít ỏi mà người ta gọi là " bảo hiểm thất nghiệp". Cô cũng từng có nghề chứ, làm đầu bếp. Nhưng trong một lần vì quá khích mà đã múc luôn thằng chủ quán khiến tiếng xấu đồn xa, cô mất việc. Bạn bè thì cô cũng không có, đâu ai muốn quen biết một người phụ nữ 20 tuổi đầu rồi mà còn dùng bạo lực để giải quyết mọi vấn đề chứ.

Nhưng cô đâu phải lúc nào cũng mạnh mẽ như vậy, cô chưa bao giờ khóc cho cuộc đời của mình, mà chỉ rơi nước mắt cho những thứ không có thật, cho những nhân vật trong manga hay anime.

" Tẻ nhạt..."

Cô kéo rèm cửa lại, tiếp tục quay lại bàn máy tính và theo dõi " Tokyo Revengers". Cứ như vậy để thời gian trôi qua như không phải của mình, thế giới của cô chỉ có bản thân và chiếc máy tính cũ mèm. Phải chi được tái sinh ở một thế giới khác, có cuộc sống sung túc như tiểu thư đài cát thì tốt biết mấy.

Cô dụi đôi mắt đang mờ dần của mình, có lẽ do quá lâu rồi chưa chợp mắt nên giờ cô cảm thấy rất mệt mỏi. Lần cuối cùng cô ngủ là khi nào vậy nhỉ? Lần cuối cùng cô ăn cơm là lúc nào? Không nhớ nữa, nhưng chắc phải lâu lắm rồi.

[ ĐN Tokyo Revengers] Kiếp Này Sống Như Một Sano Emma.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ