" Ở nhà!"
Mikey buông hai từ lạnh lùng khi tôi ngỏ ý muốn đến buổi tập hợp tối nay. Tôi quay sang nhìn Kenchin, khẩn cầu với ánh mắt long lanh ngàn sao.
" Nghe Mikey đi."
Tôi thở dài ngồi xuống ghế, tay chống lên cằm.
" Nhà có mỗi đứa em. Bạn thì không có bao nhiêu... Có mỗi người anh mà suốt ngày chỉ biết đấm đá. Thi thoảng muốn đi cùng anh cũng không cho đi. Riết rồi ở nhà... mình tự kỉ mất."
Tôi nói. Nhưng Mikey chỉ ngoáy tai chứ không nghe. Cái trò nước mắt cá sấu này của Emma cậu quá hiểu rồi.
" Được Mitsuya may cho bộ bang phục mà chưa được mặc lần nào. Không biết anh ấy có buồn hong? Haizzz?"
Kenchin nhìn tôi, rồi lại nhìn Mikey.
" Kệ nó đi Kenchin. Đưa nó theo nó quậy tung cả băng lên thì mệt."
Vãi thật! Nay Mikey ăn gì mà cương quyết thế. Tôi nhìn anh, rồi lại nhìn Kenchin. Hai người đều có xe mà, chỉ cần một trong hai đồng ý chở tôi thôi.
" Hứa sẽ ngoan ngoãn mà. Cho em đi đi."
Tôi không ngờ sẽ có ngày mình lăn ra ăn vạ hệt như Mikey để được chính Mikey đồng ý.
" Hớ hớ. Vui quá đi." Ngồi sau con xe của Mikey thật là tuyệt, đặc biệt lại còn được đưa đến nơi tập hợp của Touman nữa chứ
Chiếc xe CB250 của Mikey lượn một vòng cua rồi dừng lại. Dừng xe cũng làm màu, nhưng không sao vì anh đã cho tôi đi nên tôi tha thứ. Mikey vừa cởi mũ bảo hiểm cho tôi ( thế nào mà anh không cần đội còn tôi thì luôn bắt buộc) vừa căn dặn.
" Em tuyệt đối phải đi cạnh anh. Không được chạy lung tung, rõ---"
Ngay khi Mikey vừa lấy mũ bảo hiểm ra khỏi đầu tôi, chưa kịp dứt lời thì tôi đã lao vút đi, để lại Mikey với ánh mắt lơ ngơ.
" Aaaaa. Mitsuya!!!!"
Tôi chạy như bay đến chỗ anh và nhảy lên lưng anh như một cơn lốc. Thật may Mitsuya luôn cẩn thận ngay cả trong khi bị tấn công từ đằng sau nên tôi đã an toàn hạ cánh ở lưng anh mà không chút hề hấn.
" Emma?! Cẩn thận chút đi. Tí nữa thì ngã rồi."
Có vẻ Mitsuya đang nói chuyện với cấp dưới của mình. Tôi ngẩn đầu lên nhìn, ơ là cái bạn tên Hakkai nè. Nhưng bạn ấy nhát gái lắm, nên tôi sẽ không chủ động bắt chuyện để làm bạn ấy khó xử đâu.
Tôi nhảy khỏi lưng Mitsuya, nhìn Hakkai và vẫy tay chào. Bạn ấy ngại nên quay mặt đi... Trời, ngại cũng cute xỉu.
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, và đã tia thấy Chifuyu với mái tóc vàng đặc trưng.
" Hí!"
" Emma, đừng có chạy---"
Khi Mikey đến gần chỗ tôi để dặn nốt những lời chưa kịp dặn thì tôi lại lao vút đến chỗ của Chifuyu. Mikey tức tối nắm chặt tay, con bé này biết thế cho ở nhà.
" Chifuyu!!!!!"
Khi cậu ấy quay mặt lại thì tôi một lần nữa lại lao lên người của cậu. Chifuyu hoảng loạn vừa muốn đưa tay đỡ vừa không. Nếu không đỡ thì Emma sẽ ngã, nhưng cậu vẫn cay vụ cây xương rồng lắm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ ĐN Tokyo Revengers] Kiếp Này Sống Như Một Sano Emma.
Fiksi PenggemarCơ thể nhỏ bé, mái tóc màu vàng chanh cùng đôi mắt long lanh tuyệt đẹp. Tôi đã tái sinh thành một đứa trẻ sau cái chết vì kiệt sức ở kiếp trước sao?! " Sano Emma... Từ giờ cháu là người nhà của chúng ta." Emma? Cái tên nghe thật quen... Đó chẳng ph...