" Kenchin bảo em đói. Anh thay cậu ấy mang đồ ăn đến cho em."
Mikey cầm túi đồ, từng bước lại gần hơn. Đúng rồi, bản thân tôi có thể đã vượt qua cái chết của Shinichirou, nhưng Mikey thì không. Anh ấy vừa mất đi Shinichirou vừa mất cả Kazutora và người bạn thơ ấu là Baji. Nếu muốn anh ấy cười nói như bình thường, điều đó là hoàn toàn không thể. Nhìn dáng vẻ hiện tại của Mikey, anh ấy là đang cố gồng mình à? Từ cái đêm đó, Mikey không hề khóc một lần nào cả. Anh ấy chỉ ngồi im lặng bên quan tài của Shinichirou.
" Em nhanh chóng ăn đi rồi nghỉ ngơi, mai chúng ta sẽ..."
Chưa để anh ấy nói xong, tôi đã lao đến và ôm lấy anh. Mikey đang phải trải qua cảm giác thế nào, tôi biết chứ. Nhưng tôi không muốn anh ấy tỏ ra rằng bản thân mạnh mẽ trong khi sự thật thì anh ấy là người đau hơn tất thảy.
" Nè Emma, buông ra và bắt đầu bữa ăn của em đi."
" Không!" Tôi lắc đầu và càng ôm anh ấy chặt hơn.
Mikey lựa lựa đặt túi thức ăn xuống bàn rồi lấy tay vỗ vào lưng tôi. Anh nói:
" Không sao rồi. Em đừng sợ gì cả. Bọn cướp đấy... Bị bắt rồi."
Nghe anh nói xong, cả người tôi run lên. Mikey... Đây có phải là lúc anh cần nói điều quan tâm đến người khác như vậy không? Tôi không có sợ, tôi vốn không sao cả. Mà người cần an ủi nhất ở đây là anh đấy. Tôi không thể cứ nhìn anh giả vờ là mình ổn như vậy. Điều đó sẽ để lại lỗ hổng lớn trong tâm hồn của anh, một đứa trẻ như anh xứng đáng với những điều tốt hơn thế.
" ... Anh ổn chứ? Đừng như vậy. Bây giờ chỉ có mỗi chúng ta thôi, đừng cố gắng mạnh mẽ nữa. Chẳng phải... Chẳng phải anh cũng rất đau đớn sao? Vậy nên đừng chịu đựng điều đó một mình... Anh có em gái mà. Mikey..."
Tôi áp hai bàn tay mình vào gò má lạnh lẽo kia của anh. Đôi mắt của Mikey rất giống với anh hai, nhưng nó không có hồn. Nó buồn và dường như đang muốn khóc.
" Đừng gắng gượng... Làm ơn hãy nói gì đó đi."
Mắng chửi hay bật khóc nức nở cũng được. Tôi ở đây để sẵn sàng nghe anh nói. Cuộc đời của anh không thể toàn những đau khổ, tôi phải bảo vệ anh, có chết cũng bảo vệ cuộc đời của anh.
Mikey im lặng, hai tay anh thõng xuống một cách bất lực. Anh dựa đầu vào vai tôi, giọng anh nhỏ dần...
" Thật sự... Không ổn chút nào Emma. Nếu hôm đó anh đồng ý đến cửa hàng cùng em và anh hai thì sẽ không có ngày hôm nay... Anh thật sự không biết mình phải làm gì cả? Bây giờ... Đầu anh nó trống rỗng lắm."
Tôi nắm lấy hai tay của Mikey. Tôi đã từng vô dụng, đã từng sống cuộc đời cô đơn và đau đớn. Nhưng tôi vẫn muốn giúp Mikey, tôi muốn làm gì đó cho anh. Vì bây giờ, anh là gia đình của tôi.
" Mikey... Từ nay hãy dựa vào em. Dựa vào em mà khóc, dựa vào em mà yếu đuối, em sẽ bảo vệ anh, sẽ không để ai ngoài kia làm anh đau khổ nữa. Em trở thành người giống như anh hai, sẽ yêu thương và bảo vệ anh. Vậy nên, đừng chịu đựng mọi thứ một mình. Đau lắm..."
![](https://img.wattpad.com/cover/267674536-288-k914808.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ ĐN Tokyo Revengers] Kiếp Này Sống Như Một Sano Emma.
FanfictionCơ thể nhỏ bé, mái tóc màu vàng chanh cùng đôi mắt long lanh tuyệt đẹp. Tôi đã tái sinh thành một đứa trẻ sau cái chết vì kiệt sức ở kiếp trước sao?! " Sano Emma... Từ giờ cháu là người nhà của chúng ta." Emma? Cái tên nghe thật quen... Đó chẳng ph...